thinh the hon nhan

Stylist Nguyễn Quốc Thịnh được biết đến nhiều với cái tên Thịnh Chocolate, anh để lại ấn tượng khi mặc áo dài khăn rằn trong buổi casting cuộc thi Viet Nam Net Top Model. Bắt đầu với ngành Hàn Quốc học nhưng chàng trai 9X lại chọn thời trang gắn liền với khăn rằn làm con đường đi cho riêng mình. Ngôn Tình Truyện Màu Đọc từ đầu Đọc tập mới Bạn trai kết hôn nhưng nàng không phải là cô dâu, đã thế còn bị người khác mắng là kẻ thứ ba, bị tất cả mọi người chỉ trích, trách mắng. Vì thế nàng quyết động đồng ý lời cầu hôn của quân trưởng đại nhân, trở thành quân trưởng phu nhân được hàng vạn người chú ý. Danh sách chương Chapter 3 7 tháng trước Thịnh Thế Hôn Nhân Danh sách chương Đọc truyện Bình luận Thêm vào truyện Yêu Thích Truyện ngôn tình ngược Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại Thường khi họ lấy nhau là sau khi đã qua giai đoạn yêu thương nhau. Ấy vậy mà hai nhân vật lại lựa chọn cách dằn vặt nhau để chung sống. Vay Tiền Online Me. Chương 3 Những công nhân đang kiểm chuyện kia nghe vậy liền yên lặng, Bạch Nhược Y cũng thoáng thả lỏng, cứ tưởng chuyện này đến đây là xong. Ai dè trong đám người đột nhiên có một người không biết là ai cất tiếng la to “Giờ là2lúc nào rồi, ngay cả bóng dáng của Bạch Kiến chúng ta còn không thấy, tự nhiên ở đâu nhảy ra một cô gái trẻ, tùy tiện nói mấy câu sẽ trả tiền cho chúng ta, chúng ta liền tin sao?” Người kia vừa dứt lời,5lý trí những người công nhân kia liền bị đả động, không khí ở hiện trường lại lần nữa mất khống chế. “Đúng vậy, cô là cái thá gì, tại sao chúng tôi phải tin cô chứ?” “Lấy tiền ra đây rồi nói!” “Trả tiền mồ hôi6nước mắt cho chúng tôi! Trả tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi!” Lời này vừa được hét lên, những công nhân khác giống như đã tìm ra được khẩu hiệu chung để biểu tình, thể là nhiều giọng nói từ nhiều địa phương khác5nhau hợp làm một, đồng thanh hồ câu nói này. Tiếng hô càng ngày càng đều, càng ngày càng lớn, như tiếng sấm bên tai Bạch Nhược Y. Thấy đám đông công nhận đăng kích động lao đến, Bạch Nhược Y cắn môi, cầm loa hô to“ Mọi người đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói...” Thế nhưng dù cô có đang cầm loa đi nữa, tiếng hét đồng thanh của mọi người vẫn át cả tiếng cô. Cô cảm thấy bất lực vô cùng, nhưng vẫn cố gắng vừa hô vừa dùng tay ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh lại. Đương nhiên những người công nhân kia không hề nể mặt cô, họ hộ khẩu hiệu càng lớn, thậm chí có người còn lấy những vật dụng mang theo trên người như bật lửa, hộp thuốc lá để ném lên người Bạch Nhược Y. Trong mắt Bạch Nhược Y thoáng qua một tia bối rối, cô cũng không có kinh nghiệm gì trong việc xử lý tình huống này, thế nhưng cô biết cô không thể bỏ đi, cho dù thế nào đi nữa, cô cũng phải ở lại để ổn định mấy người này trước dà. Những công nhân kia không chỉ ném đồ lên người Bạch Nhược Y, mà thậm chí còn bắt đầu tụ tập lại gần cô, vây cô lại, lên án cô. Lý Lâm thấy vậy, nhìn thoáng qua gương mặt bình tĩnh của Thẩm Đình Thâm trong kính chiếu hậu, nhẹ giọng hỏi “Cô Bạch có vẻ như... đang có chút nguy hiểm, tôi có cần ra giúp cô ấy không?” Thẩm Đình Thâm nhếch miệng “Cái gì cũng không biết, ngu ngốc.” Cũng không biết chữ “ngu ngốc” kia là nói Bạch Nhược Y hay Lý Lâm. Lý Lâm lúng túng cúi mặt im miệng, không dám lắm lời nữa. “Báo cảnh sát đi, sau đó chúng ta rời khỏi đây.” Thẩm Đình Thâm lấy một điếu thuốc lá từ trên người ra ung dung châm lửa, sau đó hít sâu một hơi. Sau khi Lý Lâm làm theo lời phân phó liền nổ máy xe rời khỏi nơi này. Bạch Nhược Y bị bọn họ bao vây xung quanh, đứng la to đến khàn cả giọng “Mọi người bình tĩnh một chút! Nghe tôi nói trước đã!” Thế nhưng lúc này, trong đầu các công nhân đều chỉ đang nghĩ đến tiền công của mình, nên chỉ muốn tìm chỗ xả cho hả giận. Họ nhìn dáng vẻ yếu đuối của Bạch Nhược Y, trong mắt ngày càng hiện lên vẻ tức giận “Mau trả tôi tiền công!” Bạch Nhược Y hơi tuyệt vọng ngồi xổm xuống, loa phóng thanh cầm trong tay cũng không biết rơi trên mặt đất từ lúc nào, cô thật không biết nên làm sao mới đúng. Có vài công nhân giơ tay muốn đánh Bạch Nhược Y, nhưng chỉ mới giơ tay lên đã bị cảnh sát ngăn lại “Các người đang làm gì vậy hả? Mau buông ra! Không được gây chuyện!” Mấy công nhân nhìn thấy cảnh sát đến mới hậm hực tản ra “Chúng tôi không có gây sự, là do bọn họ không trả lương cho chúng tôi, chúng tôi. Chúng tôi cũng không còn cách nào khác.” “Được rồi, được rồi. Chuyện của Bạch thị bây giờ ai mà không rõ, nhưng các người cũng không thể náo động đến mức này được.” Vị cảnh sát dẫn đầu trông khá già dặn kinh nghiệm nói. Sau khi không kiên nhẫn nói xong thì ông ta liền đuổi các công nhân rời khỏi đó. Sau khi Bạch Nhược Y cảm ơn cảnh sát xong thì nhanh chóng lên lầu, bước vào phòng chủ tịch. Vừa đi vào cửa, cô đã nhìn thấy Bạch Kiến với bộ dạng mệt mỏi đang cầm lấy điều khiển từ xa tùy ý đổi kênh. Trong tin tức, Bạch Nhược Y bị biển người bao vây ở giữa, thậm chí còn có người cầm đồ ném vào người cô. Bạch Kiến bỏ điều khiển từ xa xuống, vỗ vai Bạch Nhược Y hỏi “Nhược Y, con không sao chứ?” Bạch Nhược Y nhìn tin tức trên tivi, video này là do người ta dùng điện thoại di động quay lại, hình ảnh cô được quay ở góc độ này càng lộ rõ sự yếu đuối. Bạch Nhược Y nhìn Bạch Kiển cười gượng “Ba, con không sao đâu.” Sau đó cô cầm lấy điều khiển từ xa đổi qua kênh khác, cô không muốn nhìn thấy bộ dạng kia của mình. Ai dè vừa bấm qua kênh khác xong, Bạch Kiến đã giật lấy điều khiển từ tay Bạch Nhược Y, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm màn hình tivi. Phía trên màn hình là hình ảnh minh tinh nổi tiếng Hạ Tiêu Tiêu cùng với Tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm thị nổi tiếng - Thẩm Đình Thâm - cũng chính là con rể của ông ta. Hình ảnh hai người họ đang cùng nhau đi ăn tối khiến Bạch Kiến tức giận đến độ đứng thẳng người lên. Lúc đầu ông vốn cho rằng gả con gái mình cho Thẩm Đình Thâm thì tập đoàn Bạch thị có thể giảm bớt khủng hoảng. Nhưng đã lâu như vậy mà Thẩm Đình Thâm vẫn không giúp đỡ việc gì, trong khi Bạch Nhược Y lại khẳng định rằng Thẩm Đình Thâm đang nghĩ cách giúp tập đoàn Bạch thị, chỉ là do thời gian chưa tới. Giờ xem ra không phải vậy rồi, chắc chắn là Thẩm Đình Thâm vốn chưa hề có ý định giúp tập đoàn Bạch thị. “Mày nói xem! Đây là cái gì? Tên kia coi mày là gì hả? Coi Bạch gia chúng ta là cái gì?” Bạch Kiến gào thét, trên trán nổi rõ từng đường gân xanh. Bạch Nhược Y thật sự rất mệt mỏi, cơ thể cô lúc này chỉ như một đống bùn nhão tựa vào ghế sô pha. Cô chưa từng dám nghĩ đến việc Thẩm Đình Thâm sẽ thích cô, cô chỉ mong anh có thể nể tình nghĩa vợ chồng giữa hai người mà giúp cô một chút. Nhưng anh lại giống như không hề để tâm đến cô, hai tháng này có chỉ giống như một thằng hề biểu diễn trước mặt anh mà thôi. Một chút áy náy dâng lên trong lòng Bạch Nhược Y, bởi vì Bạch gia đều cho rằng cô là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của bọn họ, nhưng giờ cọng cỏ là cô cũng không còn tác dụng. Vì vậy cô rất hiểu cảm giác tức giận của Bạch Kiến lúc này, Bạch Nhược Y nhắm mắt lại, cằm khẽ run “Ba, thật xin lỗi, con cũng không biết đến cuối cùng anh ta coi con là gì nữa!” “Mày nói gì hả? Mày kết hôn với nó đã hai tháng nay, vậy mà giờ mày nói với tạo những lời này sao? Vậy trong hai tháng này rốt cuộc mày đã làm cái gì vậy hả?” Bạch Kiến tức giận trừng mắt nhìn Bạch Nhược Y. Trong đôi mắt cô phản chiếu hình ảnh suy sụp của Bạch Kiển. Bạch Nhược Y chua xót trong lòng, cơ thể run rẩy “Con cũng đã làm theo đủ loại biện pháp, con rất cố gắng, cũng đã tận lực. Thẩm Đình Thâm kia cũng không phải người tốt gì, anh ta thật ra chưa từng có ý định giúp chúng ta!” Bạch Kiến nhìn thấy bộ dạng chán nản của Bạch Nhược Y thì lại càng tức giận. Hóa ra tên kia chưa từng có ý định giúp Bạch gia, vậy vì sao anh ta còn muốn kết hôn với con gái mình? Để đùa giỡn con bé sao? Bạch Kiển cảm thấy cơ thể quặn đau, miệng nói gì đó nghe không rõ. Tiếp theo cơ thể ông đột nhiên tê liệt, tay chân vô lực, gần như ngã lăn trên ghế sô pha. Bạch Nhược Y thấy tình trạng Bạch Kiến không ổn, vội đỡ lấy ông kêu lên “Ba, ba sao vậy? Ba!” Căn phòng được trang trí đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, dưới ánh đèn mờ nhạt, hương vị kiều diễm tràn ngập trong không cơ thể quấn quýt lấy nhau trên giường lớn, Bạch Nhược Y mở to đôi mắt quyến rũ nằm dưới người Thẩm Đình Thâm đón nhận từng đợt hoan ái. Lúc này Thẩm Đình Thâm đột nhiên thay đổi động tác, mạnh mẽ tiến thẳng về2phía trước, Bạch Nhược Y cũng thuận thể ôm lấy cổ và hôn lên môi anh. Sau đó, cô chớp mắt vài cái, nhìn anh mà nói “Đình Thâm, chuyện của Bạch thị...”Thẩm Đình Thâm vẫn không dừng lại, anh trực tiếp lật người cô lại, động tác diễn ra càng lúc càng nhanh càng mạnh, Bạch Nhược Y không khống chế được tiếng rên khẽ của mình, âm thanh ái muội kia5khiến cô không thể nói thêm được chữ nào hoàn khi cô tỉnh lại trong trạng thái toàn thân đau nhức, ý thức mơ hồ thì Thẩm Đình Thâm đã vào nhà tắm. Qua lớp cửa kính được chạm khắc tinh xảo, cô vẫn có thể mơ hồ thấy được dáng người hoàn hảo của anh. ========== Truyện vừa hoàn thành ==========1. Không Phải Ánh Trăng2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào3. Chiều Hư4. Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa=====================================Bạch Nhược Y cố gắng chịu đựng cảm giác mỏi mệt trên người, ôm chăn mền ngồi6dậy, nhớ đến thái độ lạnh lùng của Thẩm Đình Thâm khi cô nhắc đến chuyện Bạch thị lúc ở trên giường, cô không khỏi cau mày. Nhưng hôm nay dù thế nào đi nữa, cô cũng phải làm cho Thẩm Đình Thâm mở miệng hứa sẽ giúp Bạch thị. Nếu không thì cô thật phải xin lỗi chính mình mấy bữa nay đã phí công vắt óc suy nghĩ cách để lấy5lòng và hầu hạ anh. Ngay lúc Bạch Nhược Y thuận tay với đại chiếc áo ngủ tơ tằm mỏng đến mức gần như trong suốt mặc vào thì Thẩm Đình Thâm từ phòng tắm bước ra, nửa người dưới của anh đang quấn một chiếc khăn tắm, nửa người trên để trần lộ ra lồng ngực cường tráng, mặc dù gương mặt điển trai kia trời sinh đã có nét lạnh lùng,3nhưng điều đó chỉ làm tăng thêm vẻ đẹp hoàn mỹ của anh. Vài giọt nước còn vương trên tóc khiến anh càng tăng thêm phần gợi trong hai tháng nay, Bạch Nhược Y đã quen thuộc với việc nhìn thấy một Thẩm Đình Thâm có nhan sắc vô địch thiên hạ với “360 độ không góc chết”, nhưng lúc này cô vẫn không kìm lòng được mà ngẩn người nhìn anh một lát. Trong nháy mắt khi cô còn đang ngây người, đã có người giúp việc đến giúp Thẩm Đình Thâm làm khô tóc. Thẩm Đình Thâm cầm lấy đồ đã được chuẩn bị sẵn trên kệ áo mặc vào, Bạch Nhược Y thấy vậy vội vàng đi lên trước, tự giác giúp anh thắt cà vạt. Cô hỏi anh bằng chất giọng nũng nịu đến độ ngay cả cô cũng muốn buồn nôn “Đình Thâm à, anh xem này, chúng ta đã kết hôn với nhau rồi, giờ hai ta đều là người một nhà cả, như vậy chuyện của Bạch thị anh có thể giúp đỡ một chút được không?”Ánh mắt Thẩm Đình Thâm hướng đến chiếc cà vạt trên tay cô mà hối thúc “Nhanh lên.”Bạch Nhược Y bất mãn trợn trắng mắt, nhưng vẫn cố gắng tăng nhanh tốc độ. Không ngờ khi cô vừa thắt xong cà vạt, Thẩm Đình Thâm cũng liền lập tức bước ra khỏi Nhược Y thấy vậy vội vã bước lên trước, ngăn trước mặt anh. Mặc dù lúc này cô rất muốn mắng to một trận, nhưng vẫn cố nhịn xuống mà đổi thành vẻ mặt tươi cười đầy nịnh nọt nói với anh “Đình Thâm à, em biết giữa chúng ta chỉ có mối quan hệ liên hôn gia tộc, anh không có tình cảm với em. Nhưng mà anh có thể nể tình mấy hôm nay em hết lòng chăm sóc anh mà giúp đỡ Bạch thị được không?”Bạch Nhược Y vừa nói xong, Thẩm Đình Thâm đã nhìn cô bằng đôi mắt không biểu cảm, sau đó vượt qua người cô, tiếp tục đi ra tức giận nắm chặt bàn tay đang thả xuôi bên người thành nắm đấm. Khốn kiếp, cái tên đàn ông này xuống giường rồi sao lại lạnh lùng đến thế! Nhưng mà vì để giữ lại Bạch thị, cô căn bản không còn lựa chọn nào khác. Chân lại vội bước nhanh về phía trước, Bạch Nhược Y nắm chặt lấy vạt áo của Thẩm Đình Thâm, cô hít sâu một hơi, đang tính nói ra những câu lấy lòng đã chuẩn bị kỹ thì Thẩm Đình Thâm lại lạnh lùng mở miệng trước “Chuyện của Bạch thị, sau này không cần cô lo!”Nụ cười vừa được điều chỉnh tốt trên gương mặt Bạch Nhược Y trong nháy mắt trở lên cứng đờ, ý của người đàn ông này là không chỉ anh ta không lo chuyện Bạch thị mà còn muốn cô không được quan tâm đến? Cô gả cho anh đã được hai tháng, cố gắng thu lại tính cách vốn có của bản thân, lúc nào cũng dùng tiêu chuẩn phu nhân Thẩm Đình Thâm mà Bạch gia đã chuẩn bị trước để ép mình phải làm theo, thậm chí ngay cả những tư thế dùng để lấy lòng anh trên giường cũng đều phải nghiên cứu kỹ càng. Thế mà kết quả lại chỉ đổi lấy được một câu nói này của anh? Lửa giận trong lòng Bạch Nhược Y lập tức dâng trào, m* nó mặc kệ cái gì mà tiêu chuẩn phu nhân “Thẩm Đình Thâm, lúc trước khi hai nhà liền hôn cũng đã nói qua, hai bên sẽ cùng giúp đỡ nhau, thế mà anh lại giúp đỡ như vậy sao?”Đôi mắt Thẩm Đình Thâm nheo lại, trong đôi mắt ấy như toát ra luồng ánh sáng nguy hiểm “Cô cũng đã nói là hai bên cùng giúp đỡ, vậy một Bạch gia sắp phá sản có thể giúp đỡ Thẩm gia tôi cái gì hả?” Nói xong, Thẩm Đình Thâm đi thẳng một đàn ông chết tiệt này! Bạch Nhược Y không thể nhịn được nữa, hướng về phía bóng lưng anh mà hét to “Thẩm Đình Thâm, tôi muốn ly hôn!” Thẩm Đình Thâm dừng chân, xoay người lại, khí thế lạnh lẽo kia khiến Bạch Nhược Y trong phút chốc muốn lùi bước “Cô nói cái gì?”Bạch Nhược Y theo bản năng ưỡn ngực, dõng dạc đáp trả “Tôi nói, tôi muốn ly hôn!” Thẩm Đình Thâm nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng “Những lời này, tôi không muốn nghe thấy lần thứ hai!” Bạch Nhược Y nắm chặt nắm đấm “Thẩm Đình Thâm, tôi nhất định muốn ly hôn!”Hai hàng lông mày anh tuấn của Thẩm Đình Thâm cau lại, ánh mắt anh nhìn cô đầy uy hiếp “Có mấy thứ, cô cần phải hiểu cho rõ. Có tôi ở đây, những kẻ có lòng hại Bạch thị ít nhiều còn nương tay, nhưng nếu cuộc hôn nhân này không còn...” Bạch Nhược Y cắn chặt môi đứng tại chỗ, không có cách nào mở miệng nói thêm gì nữa. Cô hiểu rất rõ, nếu như Bạch gia mất đi chỗ dựa cuối cùng là Thẩm gia, chắc chắn những đối thủ luôn nhìn chằm chằm Bạch thị kia sẽ lập tức xấu xé và thâu tóm toàn bộ Bạch thị. Nhìn theo bóng lưng Thẩm Đình Thâm, đến tận lúc anh đi ra cửa lớn biệt thự, Bạch Nhược Y mới nới lỏng tay, cau mày trở lại phòng. Cô đang chuẩn bị rửa mặt thì có tiếng điện thoại vang thấy điện thoại nhấp nháy biểu thị có người gọi đến, cô nhấc máy, cau chặt mày hỏi “A lô, dì à, có chuyện gì vậy?” “Nhược Y, con với Thẩm Đình Thâm bây giờ hãy đến công ty một chuyến.” Trương Thúy Bình nói xong lập tức cúp điện Nhược Y nhìn màn hình tối thui kia, không nhịn được mà cười châm biếm, bảo cô và Thẩm Đình Thâm cùng nhau trở về, Thẩm Đình Thâm sao có thể chịu đi chứ? Mặc dù Thẩm Đình Thâm không về với cô, nhưng một mình cô nhất định vẫn phải về, nhanh chóng thay quần áo, cô ra cửa, đi thẳng hướng về phía Bạch xe hết 40 phút, khi đến tòa nhà Bạch thị, cô mới nhận ra thế nào gọi là “người đi trà lạnh“.Tòa nhà Bạch thị đông đúc ngày xưa, bây giờ lại yên ắng vô cùng, ngay cả tiếp tân đứng ở sảnh khi nhìn thấy cô cũng chỉ gật đầu chào cho có lệ. Trên đường đi đến văn phòng Tổng giám đốc, cô nhìn thấy rất nhiều nhân viên kỳ cựu đang ôm thùng giấy đi ra chưa tiến vào văn phòng đã nghe thấy tiếng mẹ kể Trương Thúy Bình quăng điện thoại bên trong, Bạch Nhược Y đẩy cửa bước vào “Xảy ra chuyện gì vậy dì?”Trương Thúy Bình nghe thấy tiếng Bạch Nhược Y, ánh mắt liền sáng lên, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy chỉ có mình cô, bà ta lập tức sầm mặt hỏi “Đình Thâm đâu?” “Anh ấy bận việc công ty nên không tới.” Bạch Nhược Y theo thói quen trả lời. “Nó đã đồng ý giúp đỡ chưa?” Trương Thúy Bình nhìn chăm chú vào mắt Bạch Nhược Y, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Bạch Nhược Y lắc đầu. “Bạch Nhược Y, mày nói xem, tạo và ba mày đến ngay cả một đứa con riêng cho mình cũng không cần, lại đi nuôi dưỡng mày khôn lớn từng này thì có ích gì? Lúc đầu đưa cho mày nhiều tư liệu như vậy, rốt cuộc mày làm ăn kiểu gì vậy hả? Thế nào mà đến ngay cả việc lừa gạt một người đàn ông cũng làm không xong! Bạch gia sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trên tay mày thôi!” Sắc mặt Trương Thúy Bình đã khó coi đến cực lúc nói lời này, tay của bà ta cũng đồng thời giơ lên cao, chỉ cách chút xíu là bàn tay kia đã chạm vào mặt Bạch Nhược cô đang định tránh đi thì tay Trương Thúy Bình đã bị một bàn tay to lớn khác giữ chặt “Người phụ nữ của Thẩm Đình Thâm tôi, chưa đến lượt người ngoài bắt nạt!” Khi giọng nói trầm thấp đầy lạnh lùng kia lọt vào tai, Bạch Nhược Y kinh ngạc quay đầu lại, cổ nhìn thấy Thẩm Đình Thâm đang đứng đó, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng như chính giọng nói của anh. Thich Nhat Hanh Thích Nhat Hanh 11 de outubro de 1926 - Hu, 22 de janeiro de 2022 foi um monge budista, pacifista, escritor e poeta Vietnamita. Era um líder espiritual global, mestre zen, poeta e ativista pela paz, respeitado em todo o mundo pelos seus ensinamentos poderosos e pelo seu exemplo de vida. O seu ensinamento-chave reside na crença de que, através do mindfulness, podemos viver em plenitude no momento presente, e que essa é, aliás, a única forma de desenvolvermos a paz, tanto em nós mesmos como no mundo. Pioneiro a trazer o mindfulness para o Ocidente, sobreviveu a três guerras, a perseguições e a mais de 30 anos de exílio, e fundou seis mosteiros e dezenas de centros de prática de mindfulness em todo o mundo. Escreveu mais de cem livros de poesia, ficção e filosofia, e foi proposto para o Prémio Nobel da Paz por Martin Luther King, que o apelidou de apóstolo da paz e da não violência». Thich Nhat Hanh viveu em França, perto de Bordéus, num mosteiro budista por si fundado chamado Plum Village, que é também um centro de meditação. Quem comprou este autor também comprou

thinh the hon nhan