tôi sắp chết rồi
Combo 5 quần lót nữ cotton dễ thương Freesize - Kiểu Cherry đang giảm giá chỉ còn 24.000Đ trên tiki, sản phẩm đã bán được 5 món, review trung bình 5.0 sao với 3 lượt đánh giá
Trả lời @l190590 dạ k đc thì tôi lm lại và con oc đen trắng kia thì oc đó là oc cũ k phải mới lm nên khá kì và ngk k thick thì thôi tôi bỏ sọt rác đc chưa?.Tôi k thick cãi nhau mà mn cứ sao sao ý giống như k ưa ai chút nào vậy..#💕julye 💐 #☁sunlight🌌 #team_thỏ_ngáo🐰💥 #suhuong (rồi xong r t sắp chết r)xl đc chx chời
Chuyển ngữ: Hồ Ly Rùa. "Ngày tôi biết mình sắp chết, thế giới xung quanh tôi dường như chỉ còn một màu u tối, chuyện gì cũng nhạt nhẽo giống như uống nước lã. Bản thân tôi hoài nghi rằng trái tim đã chết trước cơ thể ngay khoảnh khắc bác sĩ công bố bệnh của tôi. Tôi chẳng còn là tôi nữa.
Vay Tiền Online Me. Tôi sắp chết rồi Tác giả Chu Bạch Thể loại Đam mỹ hiện đại, NP, OE Chuyển ngữ Hồ Ly Rùa Tôi sắp chết rồi. Bác sĩ nói với tôi “Cậu xong rồi, hết thuốc chữa, bệnh viện không trị được bệnh của cậu đâu, cậu đi đi.” Tôi giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, ngồi ngây tại chỗ. Nửa ngày sau bác sĩ mới ngẩng đầu, thấy tôi vẫn còn ngồi đấy, mày liền nhíu lại “Vẫn chưa đi à?” Vẻ mặt không kiễn nhẫn, giống như thấy ruồi bọ bu quanh bánh kem dâu vậy. Biểu tình kia giống như đang nói thời gian eo hẹp, sao vẫn còn chưa nhanh chạy về nhà mà chuẩn bị hậu sự? Tôi hồn xiêu phách lạc bước ra khỏi bệnh viện, đầu óc vô cùng mờ mịt. Tôi sắp chết rồi. Trong đời còn chưa có một chuyện tốt nào phát sinh mà tôi đã phải chết sao? Tôi dừng lại giữa dòng người đi đường qua lại, bi ai đến muốn khóc, nhưng nước mắt lại chẳng thể nào chảy ra được. . Tôi tên Du Hảo. Người tốt Du Hảo. Mọi người gọi tôi là người tốt, bởi vì từ trước đến giờ tôi luôn nhẫn nhục chịu khó, chỉ cần nhờ vả sẽ sẵn sàng đáp ứng. Giống như năm đó từ trung học lên đại học, tôi rõ ràng đã nhận được thư trúng tuyển, nhưng mẹ lại nói với tôi “Trong nhà không còn nhiều tiền, Du Thiếu con nhỏ, anh đừng có mong.” Thực ra tôi biết, bà bất công. Năm ấy em trai học năm hai trung học, trong nhà chỉ có thể cung cấp đầy đủ cho một sinh viên, mà bà thì muốn để em trai học đại học. Trong lòng tôi rất muốn tiếp tục đi học, nhưng rồi chỉ sững sờ trong chốc lát, rồi miễn cưỡng mỉm cười hạ giọng “Vâng, không sao, con cũng không nghĩ đến.” Tôi vừa đi làm vừa ôn tập, cuối cùng cũng kiếm đủ học phí, hai năm sau mới đi học đại học. Bốn năm đại học, toàn bộ công việc trong phòng ký túc từ rửa bát, nấu cơm, kể cả sáng sớm chạy đi giặt quần áo cũng đều do một mình tôi đảm nhiệm. Từ đó bọn họ có thói quen coi tôi thành chân chạy vặt, bởi vì tôi luôn yên lặng làm xong, bọn họ cứ thế bỏ qua hết thảy đạo lý hiển nhiên, ngay cả một câu “cảm ơn” cũng không buồn nói. Tôi chính là một người tốt như vậy đấy, hi sinh thân mình vì người khác, vô tư dâng kính, quan trọng nhất đó là chưa từng oán hận dù chỉ một câu. Tôi luôn nhẫn nhục chịu đựng, vĩnh viễn đứng ở trong góc nhỏ im lặng mỉm cười chờ đợi, nhưng đầy bụng chua xót. Trước kia, nếu cảm thấy tủi thân, vẫn còn có thể tự an ủi mình người tốt luôn được báo đáp. Vậy mà bây giờ, tôi sắp chết. Tôi đứng trên con phố tấp nập, cuối cùng cũng cười không nổi. Chỉ xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều vẫn phải về đi làm. Người có thể chết, công việc lại không thể bỏ dở. Thật bi ai. Thật thất bại. . Trước khi tan ca, Lucy cùng đồng nghiệp vừa nói vừa cười đi tới, đem một chồng văn kiện đặt lên bàn tôi, cười “Du Hảo, giúp một chút nhé, ngày mai phải nộp rồi.” Lúc đó trong đầu tôi vẫn còn trống rỗng, tôi nói “Nhưng ngày mai tôi cũng phải nộp bản kế hoạch.” Đó là nhiệm vụ đầu tiên sếp mới nhậm chức giao cho tôi. Lucy bĩu môi, dường như không vui. Cô nàng hơi hơi cúi người, bày ra vẻ mặt em gái bé nhỏ, hai tay chắp thành chữ thập trước ngực, nũng nịu nói “Xin anh đấy, người ta tối nay có hẹn với bạn trai rồi. Anh giúp tôi thêm một lần này nữa thôi, được không?” Tôi còn chưa kịp cự tuyệt, Lucy đã cười duyên quay người rời đi. Phụ nữ trong công ty sai bảo tôi dường như đã thành thói quen. Mỗi lần có người nhờ vả, tôi chỉ có thể ngượng ngùng không đành cự tuyệt. Thế rồi không biết là ai khai mào, về sau ai cũng biết Du Hảo là một người tốt bụng, nếu có công việc gì không kịp làm, chỉ cần giao cho cậu ta, cậu ta nhất định sẽ làm thay bạn. Có lúc tôi vì giúp các cô ấy làm mà phải trì hoãn công việc của chính mình, bởi vì thế, tôi bị sếp cũ mắng không ít lần. Nhưng mà hiện tại tôi sắp chết, không biết còn sống được mấy ngày nữa. Tôi không cần phải thiệt thòi chính mình mà lấy lòng người khác nữa, dù sao cũng đâu có ai nhớ được lòng tốt của tôi. Câu đó nói như thế nào nhỉ? Nhân thiện bị nhân khi, mã thiện bị nhân kỵ. Người hiền lành bị người bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi Bọn họ ức hiếp tôi chẳng qua chỉ vì tôi thành thật yếu đuối mà thôi. Dẫm đạp tôi dưới chân quá lâu mà quên mất tôi cũng có thể đứng lên, cũng có cái đầu bình thường như bọn họ. Đêm đó, tôi chỉ làm bản kế hoạch của mình, sau đó lên giường đi ngủ. Sáng ngày thứ hai, nét mặt Lucy vô cùng rạng rỡ, chắc hẳn cuộc hẹn tối hôm trước thập phần vui vẻ. Cô nàng đi tới, cầm văn kiện hôm qua đặt trên bàn tôi lên, một bên mở ra xem một bên hỏi tôi “Làm xong rồi sao? Có viết sai chỗ nào không…” Nói được nửa câu, cô nàng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn tôi “Sao lại trống thế này?” Sắc mặc đã có chút bối rối. Tôi trả lời “Chẳng phải hôm qua tôi đã nói rồi sao, tôi không rảnh.” Cô nghĩ tôi đang đùa hay sao? Lucy sửng sốt, sắc mặt thoắt xanh thoắt hồng lại thoắt cái trắng bệch. Khoảnh khắc đó tôi bỗng nhiên phát hiện, tôi thực sự rất thích cái vẻ mặt phong vân biến sắc này của cô nàng. Cô nàng hé miệng, tự hồ muốn nói lời gì đó không êm tai, tôi lạnh lùng liếc một cái, cô lập tức im miệng. Cô phẫn hận trừng tôi một cái, cuối cùng không cam lòng xoay người rơi đi. Hôm đó, Lucy bị sếp mới gọi vào văn phòng ba mươi phút, sau khi đi ra lập tức chạy vào toilet khóc thêm nửa tiếng nữa, cả ngày mắt sưng húp. Trong lòng tôi vô cùng sảng khoái, giống như ác khí tích tụ nhiều năm rút cuộc cũng được xả ra một hơi. Tôi nghĩ, hóa ra làm người xấu lại vui vẻ như thế, vậy mà đến giờ tôi mới biết được. Tôi quyết tâm về sau sẽ làm một người chỉ vì tư lợi của mình. Chỉ tiếc, “về sau” của tôi quá ngắn ngủi. . Ngày hôm sau trong cuộc họp bỗng sếp phá lệ, thuận miệng khen tôi một câu, nói bản kế hoạch tôi làm trật tự rõ ràng, cẩn thận chu đáo. Sếp cũ chưa bao giờ khen tôi trước mặt mọi người. Ông ta không thích tôi, bởi vì tôi luôn kéo dài công việc, tính tình thì khúm núm, lại còn không biết nói chuyện, thật sự không có một điểm nào khiến người ta yêu thích. Sếp mới từ tổng công ty tới từ tuần trước, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tính cách phóng khoáng, làm việc dưới tay anh ta chỉ cần năng lực là đủ. Xem ra anh ta rất thích tôi. Nhưng chẳng có gì để vui vẻ cả, tôi một chút cũng không cười nổi. Tôi vẫn phải chết. . Về tới nhà, Kiều Tứ gọi điện cho tôi. Cậu nói “Du Hảo, mai là thứ sáu, cùng đi đánh quần vợt đi.” Có một việc quên chưa nói, tôi thầm mến Kiều Tứ, từ hồi đại học đến giờ. Kiều Tứ tên thật cũng không phải là Kiều Tứ, cậu ta họ Kiều, khi sắp xếp thứ hạng trong phòng cậu ta là lão tứ, mọi người đều gọi cậu là Kiều Tứ. Tôi lớn hơn cậu hai tuổi, nhưng cho tới tận bây giờ cậu vẫn luôn đối xử với tôi như em trai. Cậu chỉ cần tùy tiện cười với tôi một cái, tâm tình tôi liền lay động, không tự chủ được. Biết rõ cậu chỉ đem tôi theo như tùy tùng, cậu cùng bạn bè chơi bóng, tôi chỉ có thể ở một bên nhặt bóng cho bọn họ. Mặc dù thế, tôi vẫn luôn vô cùng vui vẻ, vô cùng thỏa mãn. Nhưng hiện tại, tôi lại không còn tâm trạng ấy nữa. Có niềm vui gì địch lại được bóng ma tử vong chứ. Tôi tự giễu ý nghĩ của mình, tương lai không còn dài, thời gian đối với tôi thật sự rất quý giá, tình yêu say đắm đối với cậu chắc đành phải dừng lại ở đây thôi. Vậy là tất cả đều vui vẻ, phải không? Tôi nói với Kiều Tứ “Không, ngày mai tôi không rảnh.” Mùa hè nắng nóng như vậy, tôi thà nằm dài trên salon xem tivi, ít nhất nội dung đặc sắc của bộ phim kia cũng có thể khiến lòng tôi nhẹ đi một chút. Kiều tứ dường như đang cười, cậu hỏi “Hử, có chuyện quan trọng gì sao?” Bao năm qua, chuyện quan trọng nhất đối với tôi chính là cậu, cậu đương nhiên cho rằng tôi sẽ tùy thời tùy lúc luôn đợi mệnh của cậu rồi. “Ngày mai đài truyền hình sẽ chiếu bộ phim tôi thích nhất cả ngày, vậy có được tính là quan trọng không?” “A, Du Hảo,” Kiều tứ thấp giọng cười khẽ, “Vài ngày không gặp, cậu trở nên thú vị rồi đấy.” Cậu ta lại cho rằng tôi đang nói giỡn. Trời đất chứng giám, thành thật trung hậu như tôi, từ nhỏ đến lớn, thật sự đến tận bây giờ vẫn chưa đùa giỡn với người nào cả. “Được rồi, tám giờ ngày mai tôi qua đón cậu, đừng ngủ quên nhé.” Cậu cúp điện thoại. Tôi đương nhiên sẽ không gọi lại giải thích với cậu, tôi thực sự không muốn đi. Đâu có gì liên quan đến tôi chứ.
Tác giả Đông Bắc Bắc Thể loại Đam mỹ, hiện đại, truyện ngắn, SE, OE Nguồn Tấn Giang Editor Sâm wp tumosam Tình trạng Hoàn 4 chương ————- Giới thiệu “Em có biết ý nghĩa của hồng hoa* không?” “Hồng hoa cũng có ý nghĩa à? Anh bảo, ừ. Tôi hỏi là gì vậy. Anh bảo, là sinh mệnh. “Anh tặng em sinh mệnh, em sẽ mau lành bệnh thôi.” *Hồng hoa Safflower hay còn được gọi là hoa rum, nhưng hoa rum thì trùng tên với một loài hoa khác nên mình giữ nguyên là hồng hoa nhé. ———- Link Link wattpad
Đợi đến khi tôi ở bên ngoài bình tĩnh mới lên lầu, quái nhân kia đã trở ngốc căng thẳng đến nỗi nói chuyện cũng không lưu loát, cô bé hỏi tôi “Phải làm sao bây giờ? Để người ta chờ lâu như vậy không tốt phải không?Tôi trừng cô bé một cái “Sao không gọi cho tôi?” Được lắm được lắm, xuất sư vị tiệp thân tiên tử. Xuất sư vị tiệp thân tiên tử trích từ câu “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm” trong bài thơ Thục Tương của Đỗ Phủ, ý chỉ những người có chí lớn trong tâm, chuẩn bị kỹ lưỡng chu đáo cho đại sự nhưng gần đến lúc quan trọng lại không may tạ thếCô bé bộ dáng như sắp phát khóc “Em căng thẳng quá nên quên mất.”Tôi đành tốt bụng vỗ vai an ủi “Quên đi, dù sao cũng không còn chuyện của cô, là lỗi của tôi.”Lúc thư ký đưa chúng tôi vào văn phòng gặp quái nhân, tôi ngây người mất năm giây mới lấy lại được tinh ngồi ở kia, chính là tiên sinh lang thang đầu óc không bình thường tôi gặp ở dưới ta ngẩng đầu nhìn thấy tôi cũng ngạc nhiên không sao phản ứng của tôi cực nhanh, lập tức bay đến trước mặt ông kích động hỏi.“Một nguyện vọng của ông vẫn còn hiệu lực chứ?”Tôi lấy được hợp đồng quyền đại lý như thế quả thực là một truyền kỳ!Sếp hỏi tôi lập được công lớn, muốn được thưởng gì. Tôi gần như cả người dính chặt vào ghế xoay trước mặt hắn, hữu khí vô lực nói.“Vì ông chủ phục vụ, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”Gay go rồi, thái độ của tôi đối với sếp hình như ngày càng tùy ý. Vạn nhất một ngày nào đó không cẩn thận chọc hắn nổi giận, hắn đuổi tôi cuốn gói cút đi, đến lúc đó nên làm sao? Tiền nhà chưa đóng, khách sạn thì không ở được, chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ chờ chết mà may sếp tựa hồ không để ý thái độ lười nhác kia của tôi “Hình như cậu rất mệt?”“Vậy sao?” Tôi không tập trung nhiên là mệt rồi, bởi vì tôi sắp chết ai biết được mấy ngày nữa mình sẽ chết mà còn có thể cả ngày vui vẻ sảng khoái, tinh thần phấn chấn được chứ.“Tôi có một trái tim già cỗi” Tôi nói, “Nó không thể cũng không muốn tiêu phí quá nhiều khí lực.”“Cậu chỉ mới hơn hai mươi,” Sếp nhắc nhở, “Cậu ngay cả tóc bạc cũng chưa có lấy một sợi, nhanh như vậy đã già sao?”Đúng vậy, có người sống đến chín mươi chín tuổi, bốn mươi tuổi vẫn có thể chối là chưa già. Nhưng mà tôi thì sao, hai mươi chín tuổi cũng không thể sống đã già đề nghị “Muốn nghỉ một thời gian không, nghỉ ngơi một chút?”Vốn là ý tốt, nhưng tôi nghe xong lập tức sợ tới mức cứng cả người, cái đầu như tượng trông lắc nguầy nguậy “Không không không, tôi không nghỉ đâu.”Nghỉ làm gì chứ, tôi đây chính là một kẻ nhàm chán, ngồi trong nhà nếu không có việc gì làm chỉ còn có thể lết đến bên quyển lịch chậm rãi chờ đến ngày chết mà không phải là nghỉ ngơi, đó là giày nở nụ cười “Chưa từng gặp người nào như cậu, cho nghỉ lại không muốn.”Tôi ngượng ngùng “Đúng vậy, tôi trời sinh ngoại tộc, trăm năm khó gặp một người, không thể so sánh với phàm phu tục tử.”Trầm ngâm một lát, sếp mới lên tiếng “Vậy thì tăng lương nhé. Không ai lại không thích tăng lương.”Tôi thất vọng đáp “Được.”Được, đây là kết quả tốt nhất tôi có khả năng lấy được, không thể tốt hơn nhất khi tôi chết, có thể học theo nhân vật trong phim ảnh vung tiền chạm trổ hoa văn lên giường, gối lên hoàng kim đi tìm cái quy cũng không thể bảo tôi ở trước mặt sếp khóc rống lên nước mắt chảy ròng ròng bi ai khẩn cầu hắn, hiện tại tôi cần nhất, chỉ là một vị thần y diệu thủ có thể khải tử hồi năm nay, ai có thể quản được ai sống ai chết tối về tới nhà nhận được cuộc điện thoại lạ, nghe mới biết, hóa ra là lạ, anh ta là bạn của Kiều tứ, gọi điện thoại cho tôi làm gì?Đầu tiên anh ta nói “Tôi nghĩ phải thông báo cho cậu biết, vết thương của tôi đã lành rồi.”Cũng phải lành thôi, dù sao có phải chấn động não đâu mà giả mù sa mưa vui vẻ thay anh ta “Thật tốt quá, hôm đó thực xin lỗi.”Đến đoạn này, cuộc trò truyện lẽ ra nên chấm dứt rồi, tôi với anh ta đâu có những năm tháng tranh vanh để cùng nhau hồi ức anh ta dường như còn có lời muốn nói, tôi chờ nửa ngày, anh ta vẫn thủy chung không nói thành thế tôi tốt bụng hỏi “Còn chuyện gì khác không?”Xấu hổ hồi lâu, anh ta rút cuộc cũng nói ra “Không phải cậu đã nói chờ vết thương của tôi lành lại sẽ mời tôi ăn cơm sao?”À, hóa ra là chuyện anh ta không nhắc tới có lẽ tôi cũng quên mất chính mình đã nói những lời ta ở nước ngoài lâu năm, đại khái có lẽ đã quên mất Trung Quốc còn có “lời khách sáo” như vậy ta đã gọi điện thoại đến tận nhà thúc giục, bây giờ sao còn có thể không biết xấu hổ mà nói Ôi ngại quá, hôm đó tôi chỉ thuận miệng nói lẽ tôi nghĩ lâu quá, Anthony cho rằng tôi không muốn. Anh ta có chút sốt ruột.“Kỳ thật tôi cũng có thể mời cậu.”Ô, tự động dâng đến cửa hả. Tôi làm bộ từ chối “Thật ngại, việc này sao có thể…”Anh ta vội vàng nói “Không ngại đâu, không ngại đâu.”Bộ dáng khẩn trương của anh ta khiến tôi suýt bật cười, trên đời sao vẫn còn người ngốc như vậy mời tôi đến nhà hàng Hồng Chủy Điểu ăn bữa Chủy Điểu trong phim ảnh chính là loại nhà hàng trên bàn đốt nến bạch lạp, trong ly thủy tinh cắm hoa hồng, còn có người đứng bên cạnh không ngừng kéo violong réo hoài nghi phải chăng vì anh ta mới từ nước ngoài trở về nên không rõ tình huống mờ ám cụ thể hàng Hồng Chủy Điểu trên đỉnh Lộ Sơn, cây tình nhân trong chùa Hỉ Nhạc, còn có hồ ước nguyện ở quảng trường Song Phi, ba nơi này bị một đám nhân sĩ nhàm chán liệt vào danh sách tam đại thánh địa cho tình mà anh ta lại mời tôi đến nơi này…Nhưng tôi không nói chuyện này cho anh ta, loại thành phần tri thức liều mạng kiếm sống mỗi tháng chỉ được mấy ngàn tiền lương như tôi đây chưa từng được có cơ hội đến nơi như thế này tiêu nhiên người đi cùng tôi thì không có vấn đề gì.
tôi sắp chết rồi