tiểu tam mạnh nhất lịch sử

Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử - Chương 06 Tác giả: Quán Trang Cà Phê Chương 01 Chương 02 Chương 03 Chương 04 Chương 05 Chương 06 Chương 07 Chương 08 Chương 09 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 (hết) 11. Đi tìm Nemo - Finding Nemo (2003) Chúng ta đã có danh sách 10 bộ phim kinh hoàng, gây nỗi ám ảnh về những chú cá mập hung tợn. Bây giờ hãy quên những hình ảnh đáng sợ ấy đi, hãy cười vui về những chú cá mập hài hước trong bộ phim hoạt hình nổi tiếng Đi tìm Nemo Nam chính Triệu Tiểu Thiên có thiên phú dị năng, có năng lực tự chữa lành mạnh nhất. Sau khi trải qua một vụ nổ bất ngờ, hắn đến một thế giới tôn sùng Nam Chính Mạnh Nhất Lịch Sử Nội dung phim Nam chính Triệu Tiểu Thiên được thiên phú ban cho khả năng tự phục hồi mạnh nhất. Vay Tiền Online Me. Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử Thể loại Hệ thống, xuyên nhanh, nữ phụ…..Convert U tịch cốc Tàng Thư ViệnEditor Teru + tiểu an nhiĐây là một trò chơi đòi hỏi người chơi phải gan tôi luôn luôn dũng cảm. Tiểu tam yêu tiền, trong lòng mọi người đều biết rõ, bà đây chỉ có yêu tiền của mi. Cứ thẳng thắn như vậy có khi lại càng kiếm được nhiều hơn so với mong đợi nhiên, phải có “Em thật sự yêu anh” phối hợp diễn cùng. Nếu không thì trực tiếp về nhà làm ruộng ông chính là như thế, chán ghét bà vợ ở nhà; vì vậy nên khi có tiền phải tìm ngay một cô tình nhân phong tao, yêu cầu đối phương phải thuần khiết như hoa sen trắng, không coi trọng vật ngoài tôi, chỉ là phối hợp với họ mà thôi —– Tôi luôn luôn chuyên giá Quán Trang Cà Phê Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt Long Thất Xem Quyển 1 Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!! Đỗ Liễu Liễu Xem Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít Bế Mục Phồn Hoa Xem Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu Mặc Sắc Tuyên Trương Xem Phương Án Nghịch Tập Nam Thần Cửu Công Chủ Lưu Bộ Xem Cố Tam Tiểu Thư Lấy Chồng Rồi Vưu Tri Ngộ Giả O Sẽ Bị Cắn Kháp Đáo Hảo Xử Mật Ngữ - Lời Ngọt Ngào Tiếng Lòng Qua Ống Kính Madeleine Hồng Trà Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ Đường Hoàn Hoàn Ngô Khiết Tào bước đến một gian là một gian phòng cô chưa bao giờ trong chỉ có một màu trắng, trống trải đến dọa người; càng nhìn càng không có điểm đích, lại càng không có cái gọi là vách tường hay những thứ mà là một gian phòng sao? Ngay cả vách tường cũng không có, Ngô Khiết Tào hoài nghi. Nhưng tiềm thức mơ hồ lại nói cho cô biết nó đúng là một căn kỳ lạ, trong lòng cô không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào, mà chân của cô cũng bắt đầu thoát khỏi khống chế mà bước cần bước thẳng về hướng này thì nhất định có thể đi ra ngoài, Ngô Khiết Tào nghĩ. Vì vậy, cô bước không ngừng nghỉ, đi liên tục tới mức cũng không biết là mình đã đi được bao nhiên, bốn phía truyền đến một giọng nói, giọng nói đó không biết phát ra từ nơi nào. Ngô Khiết Tào đứng tại chỗ run rẩy không thôi.“Loại người như cô nên đi chết đi!”“Khiết Tào, tha thứ cho anh.”“Anh ấy đã không yêu cô, vì sao cô còn không chịu buông tay?”“Khiết Tào… Anh thật sự xin lỗi.”“Mẹ…”“Khiết Tào…”“Cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi làm gì? Hạ tiện lắm.”“Không phục hả? Được, vậy thì đoạt lại chồng cô từ trong tay tôi đi! Cô có bản lĩnh này không?”“Khiết Tào, con thuộc về anh.”“Mẹ… Đừng đi.”“Sao mà cô vẫn chưa thấy rõ sự thật chứ?”“Anh không để để em và cô ấy gặp mặt được. Cô ấy thiện lương như vậy, nhất định sẽ không chủ động tìm em… . Con thuộc về anh, ly hôn đi.”“Tôi chính là tiểu tam đấy, thì sao nào? Ngô Khiết Tào, có bản lĩnh thì cô cũng làm vậy đi, giành lấy chồng của cô về.”Những hình ảnh trước mắt không ngừng thay áy náy, xấu hổ hiện trên khuôn mặt đẹp trai, nhã nhặn của người đàn ông. Giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ kiều diễm. Chuyển qua chuyển lại, chuyển tới chuyển lui trước mặt Ngô Khiết Khiết Tào chỉ nhìn thấy môi của bọn họ đang động đậy, tiếng nói truyền tới bên tai không dứt. Cô không muốn nghe, không muốn nghe!Đây đều là những lời đã khắc sâu vào trong lòng Ngô Khiết Tào, quá khứ bị đánh thức liên tục hành hạ thần kinh của cô. Ngô Khiết Tào không nhịn được ôm chặt lấy đầu, từ từ ngồi xổm xuống. Cô siết chặt mái tóc được bảo dưỡng tỉ mỉ mỗi ngày, đau đớn mãnh liệt cũng không thức tỉnh được thần trí “Đừng nói! Đừng nói, đừng nói nữa!”Bỗng nhiên, một giọng nói non nớt không biết từ phương hướng nào truyền đến bên tai “Mẹ…”“Mẹ… Cứu con!” Tiếng nói trẻ con chợt chuyển sang vội vàng “Mẹ… Mẹ không cứu con, con sẽ đi đó.”Đây là con của cô! Con của cô!Ngô Khiết Tào lập tức mở to hai mắt, muốn đứng dậy tìm người đang gọi nguyên tại chỗ nhìn từ trái sang phải, từ phải qua trái. Không có, không có, không có! ! Chỗ nào cũng không có con của cô!Ở đâu đây? Ngô Khiết Tào lớn tiếng gào thét “Con đang ở đâu?”“Đừng rời khỏi mẹ! Đừng mà!”Trong nháy mắt, trời long đất lở. Toàn bộ khung cảnh trước mắt bắt đầu vỡ tan, màu trắng xung quanh dần biến thành hư vô. Ngô Khiết Tào thấy dưới chân mình xuất hiện một cái hố, một sức hút thật lớn đang kéo cô xuống đó. Cảm giác không trọng lực mãnh liệt gần như khiến cô muốn nôn ra. Ngô Khiết Tào chỉ cảm thấy trời đất không ngừng quay cô còn nhớ rõ mình vẫn chưa tìm được bé con, Ngô Khiết Tào không thể làm gì khác hơn là gập người gắng sức hô lớn “Đừng đi mà.”Cô sắp chết sao?Nhất định là cô sắp chết rồi!“Này, Ngô Khiết Tào, tỉnh lại.”“Tỉnh lại đi!”Chậm rãi mở hai mắt ra, ý thức của Ngô Khiết Tào vẫn còn mơ hồ. Ánh mắt cô đờ đẫn nhìn lên trần nhà.“Gặp ác mộng sao? Là ác mộng gì vậy? Em không ngừng kêu Đừng đi mà, đừng đi mà.”Thu lại tầm mắt, Ngô Khiết Tào chầm chậm nghiêng đầu nhìn sang trái. Thấy khuôn mặt anh tuấn đang lo lắng hiện lên trong bóng đêm, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình “Ừm. Gặp ác mộng.”“…”“Em nằm mơ nhớ lại cảnh tưởng ba mẹ em nhảy lầu.” Giờ phút này, bộ dạng Ngô Khiết Tào vô cùng yếu ớt, gần như lúc nào cũng có thể khóc òa lên.”Thật là đáng sợ, thật sự rất đáng sợ.” Cô Diệp đột nhiên không biết phải nói gì để an ủi người phụ nữ yếu đuối hiện giờ. Cho dù đèn ngủ đầu giường chỉ phát ra ánh sáng mờ mịt, nhưng sự yếu ớt của cô lại hiện lên rõ ràng. Cảm xúc chân thật đó không thể là giả nên anh có cảm giác đáy lòng mình dâng lên một sự đồng cảm khác lạ, có lẽ là sự đồng tình đi. Vân Diệp cúi gần lại khuôn mặt của Ngô Khiết Tào, hạ xuống một nụ hôn.“Hôm nay là ngày thứ mấy chúng ta ở chung một chỗ?”“Ngày thứ tư.”“Phản ứng nhanh đấy.”“… Bởi vì em thích anh, đã thích từ rất lâu rồi. Em chỉ đợi được ở bên cạnh anh thôi.”Vân Diệp đột nhiên không biết phải nói gì mới tốt, người phụ nữ trước mắt chân thành lại xinh đẹp đánh thẳng vào nội tâm biết nhìn nhau sau bao lâu, anh mở miệng “… Vẫn còn rất sớm. Đi ngủ đi, lần này sẽ không thấy ác mộng nữa đâu.”Dừng lại một chút, anh bổ sung thêm “Nhớ là anh ở bên cạnh em.”“Ừm, anh cũng ngủ đi.”Hôn lên đôi mắt, nhìn người bên cạnh ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Vân Diệp tự tay tắt đèn trên tủ đầu giường.“Tạch” một tiếng, căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở của hai người cũng có thể nghe thấy rõ Khiết Tào mở to giới không có ánh sáng thật kinh khủng, khắp nơi chỉ là một màu đen, thậm chí ánh mắt còn không tìm được một mục tiêu để nhìn. Màu đen tựa như một hố đen sâu thẳm, chỉ muốn hút con người vào trong nó.—— [ Một tiểu tam tiêu chuẩn không nên mềm yếu vì quá khứ ]Đúng vậy, tôi Khiết Tào hướng về phía hư không trả lời Cho nên Ngô Khiết Tào của quá khứ đã sớm không còn tồn tại, người phụ nữ yếu đuối không đấu lại nổi một tiểu tam cấp thấp đó đã chết tại, cô là một Tiểu Tam —— Tiểu Tam mạnh nhất lịch sử!Người đàn ông có ý chí kiên định thế nào thì cũng không thể thoát nổi cám dỗ, đàn ông chính là tàn nhẫn như vậy, chỉ cần có cơ hội thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Bất kể là đàn ông ngoài mặt nghiêm túc tới cỡ nào, thì bản chất hoa tâm từ trong xương cũng không hề bị ăn ví dụ ngay như Vân Diệp hiện giờ, trước mặt người khác thì ra sức nói mình yêu “tình yêu đích thực” nhiều đến mức nào, vì cô ấy mà thủ thân như ngọc; vậy cái người đang nằm trên giường của một người phụ nữ khác lúc này là ai? Người mà mới đầu cũng chỉ chu cấp tiền, nhưng sau đó lại không cự tuyệt ám hiệu hai người ở chung của cô là ai?Nực tiếng hít thở của Vân Diệp dần dần ổn định, Ngô Khiết Tào cười lạnh với lấy điện thoại di động ở bên cạnh, cảm nhận ánh sáng màn hình hắt lên trên ra tin nháp đã gõ sẵn từ trước, ấn nút gửi vậy chuyện nên làm hôm nay cũng đã làm xong, Ngô Khiết Tào nhắm mắt hôm sau khi tỉnh lại, mặt trời đã lên thật Khiết Tào vươn tay sang phía bên kia giường, một động tác đơn giản nhưng cô làm lại toát lên vẻ biếng nhác mà đáng yêu. Cánh tay truyền đến cảm giác mềm mại của đệm giường, cô nhíu Diệp không còn ở đây nữa. Vậy hôm nay diễn cho ai xem đây?Cũng tốt, có những khi cố ý dàn dựng cũng không có hiệu quả bằng vô tình bắt tay chống lên nửa người, Ngô Khiết Tào thò đầu ra nhìn đồng hồ báo thức, động tác hiện giờ hoàn toàn không còn vẻ biếng nhác, kiều mị khi nãy 27. Cô ta cũng sắp tới rồi.—— [ Thời gian Vân Diệp tới nơi còn có 30 phút 27 giây ]Chậm chạp rời giường thay quần áo, bình thản đánh răng rửa mặt, còn đặc biệt nhàn hạ thoải mái tắm rửa sạch sẽ. Chính vì vậy mà khi Đinh Hà Yên vô cùng lo lắng chạy tới chỗ này thì cô vẫn còn ở trước bàn ăn vày vò cái bánh cũng không ngẩng, Ngô Khiết Tào liếc mắt nhìn diện mạo tình địch một cái lại tiếp tục động tác trên tay, thờ ơ nói “Tôi cũng biết cô có chìa khóa ở đây mà.”—— [ Thời gian Vân Diệp tới nơi còn có 4 phút 18 giây ]Dường như là bị thái độ của Ngô Khiết Tào chọc giận, Đinh Hà Yên cũng không đáp lời, trực tiếp vứt túi lên bàn ăn, chất vấn “Làm sao cô lại không biết xấu hổ như vậy?”Ngô Khiết Tào hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào “Cho tới bây giờ người không biết xấu hổ là bạn trai của cô.”“Cô đúng là không biết thẹn!” Đinh Hà Yên hừ lạnh, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn rồi ném nó xuống trước mặt Ngô Khiết Tào. Giống như đối với cô ta thứ đó là cái gì bẩn thỉu Khiết Tào đặt bánh bao xuống, phủi sạch tay mới cầm di động lên ngoài dự đoán, trên màn hình là một tấm ảnh, đây là hình cô nhân cơ hội chụp được ngày hôm trước. Trong hình là một nam một nữ, nam đang ngủ, nữ nhìn về phía camera, cười đến đắc ý. Nếu chỉ là một bức hình lộ mặt thì không nói làm gì, nhưng vấn đề là người đàn ông trong đó là Vân Diệp, mà cổ áo của người phụ nữ bên cạnh lại trễ sâu xuống, lộ ra bả vai, phối hợp với nụ cười mỉm hả hê, hư hỏng.“Không phải nó rất bình thường à?”“Cô giả bộ không biết mệt sao? ! Hay là mắc chứng mất trí nhớ rồi? Đừng nói với tôi câu nói dưới tấm hình kia không phải do cô viết.”Ngón tay cái nhẹ nhàng lướt trên màn hình cảm ứng, một hàng chữ dần dần hiện trước tầm mắt “Đoán xem tôi đang ở đâu nào. P/s Cho cô một lời khuyên, ngay tại thời điểm này mà đi tìm người đàn ông đó là cách làm ngu xuẩn nhất.“Ừ, là do tôi viết. Cô thật nghe lời.”“Hả?” Đinh Hà Yên bị chọc giận, đập mạnh tay xuống mặt bàn một cái, dường như không hề cảm thấy đau đớn, cô ta nói “Nếu cô đã dám làm như thế thì nên chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, cô cho rằng tôi sẽ ngu ngốc ngồi một chỗ im hơi lặng tiếng sao? Chỉ cần tôi đưa tin nhắn này cho anh ấy xem thì cô coi như xong rồi.”“Ừm, cô không ngu. Cho nên tôi cũng không thể ngu được.”Đặt lại di động vào chỗ cũ, Ngô Khiết Tào ung dung cắn một miếng bánh bao, rồi mới nói “Điện thoại di động của tôi đã mất vào hai ngày trước —— mặc kệ cô có tin hay không, anh ấy tin là được rồi. Cho nên chỉ cần cô đem tin nhắn này cho anh ấy xem, thì đó chính là vở kịch do cô bày ra, tự biên tự diễn thôi.”Chậm rãi đưa mặt lại gần đôi mắt đang trợn to của Đinh Hà Yên, Ngô Khiết Tào nhả ra từng chữ “Cảm ơn, cảm ơn cô giúp tôi.”—— [ Thời gian Vân Diệp tới nơi còn có 1 phút 10 giây ]“Loại người như cô nên đi chết đi!”“Tôi đã bày ra rõ ràng như vậy, sao cô vẫn chưa nhìn thấy rõ sự thật chứ?”“Anh ấy đã không yêu cô, vì sao cô còn không chịu buông tay?”“Cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi làm gì? Hạ tiện lắm.”“Không phục hả? Được, vậy thì đoạt lại chồng cô từ trong tay tôi đi! Cô có bản lĩnh này không?”Những lời đã cắm sâu vào trong trái tim này, Ngô Khiết Tào chủ động vạch lại đoạn ký ức kia, nhắc lại từng câu thật hoàn hảo.“Chát”Ngô Khiết Tào chỉ cảm thấy ánh sáng trắng trước mắt lóe lên, sau đó chính là đau đớn bỏng rát truyền đến từ da mặt, duy trì tư thế mặt bị đánh hất sang một bên, cô không hề nhìn Đinh Hà Yên đang giận dữ đến run gian vừa đúng, trò hay bắt cửa được mở Diệp đứng ở cửa, nhìn hai người phụ nữ đang nháo loạn bên Hà Yên nhìn chằm chằm Vân Diệp gắt gao, im lặng tố cáo sự phản bội của Ngô Khiết Tào thì chỉ lẳng lặng nhìn người vừa tới, tay vẫn còn đặt trên má phải vừa bị một hồi, nước mắt của cô lặng lẽ chảy xuống, dáng vẻ quả thực là điềm đạm, đáng thương.—— [ Chi phí dịch vụ nhắc nhở thời gian lần này là 100 điểm. Cám ơn đã sử dụng ][ Tổng điểm còn lại 2400 điểm ][ Chúc bạn chơi vui vẻ ]Trích lời Ngô Khiết Tào Bất kỳ người nào cũng có thể trở thành chiến sĩ chiến đấu vì tình yêu, đặc biệt là tiểu phải tiểu tam không có tôn nghiêm, vậy nên cũng không cần thiết phải chơi trò trốn tìm cùng với vợ cả. Muốn tìm người có lỗi thì phải là lỗi của người đàn ông, chỉ cần biểu đạt rõ ràng vấn đề này là được cần nhất là tại thời điểm thích hợp phải kích thích để vợ cả bộc phát hết ra, làm cho Kim chủ thấy được một mặt xấu xa của cô chỉ lựa chọn đúng thời gian làm đúng chuyện mà thôi —— Tôi luôn luôn chuyên nghiệp. Ngoại Truyện Về Ngô Khiết Tào Tôi là Ngô Khiết Tào —— là một tiểu tam “chuyên nghiệp”.Tôi luôn cảm thấy Vi Vi là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban tặng cho tôi, mặc dù có đôi khi ông trời sẽ nhằm vào lúc tôi bối rối không kịp chuẩn bị mà trêu đùa tôi một vố. Nói ví dụ như nhân tình bên ngoài của chồng tôi, hay sự phản bội của anh ta … Chuyện tốt duy nhất mà trời cao chết tiệt mang lại —— đó là đã mang Vi Vi đến cuộc sống của khi tôi mệt mỏi đến mức không thể chịu nổi, Vi Vi của tôi sẽ dùng giọng nói non nớt, đáng yêu của mình gọi một tiếng “Mẹ.”Đó là âm thanh dễ nghe, tràn ngập tình cảm nhất trên thế giới này. Cho nên mỗi khi cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi, nhớ đến tiếng gọi thân thương đó, tôi lại có thêm sức lực để đứng dậy một lần nữa. Bạn đang đọc truyện tại Vi là thiên thần nhỏ của tôi, là lý do để tôi tồn có đôi khi, tôi lại có cảm giác Vi Vi là sự trừng phạt mà trời cao dành cho vì có đứa bé này, tôi không thể không trở thành loại người mà lúc trước tôi vô cùng chán ghét, chỉ hận không thể giẫm nát xuống bùn biết rõ ý nghĩ này không nên tồn nhưng tôi là người hiểu rõ bản thân mình nhất. Tôi biết —— từ tận sâu trong lòng, tôi yêu con gái, đồng thời lại có một chút ích kỷ, hận thiên thần nhỏ của tôi —— Từ trước tới giờ tôi vẫn biết là mình hèn mọn, nhưng Vi Vi đã trở thành một sự ràng buộc hiện hữu trong cuộc sống của tôi, nội tâm không kìm được sinh ra tình có cách nào đâu? Nói thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn là một người là một người mẹ mà tôi có thể khẳng định, tôi yêu con gái của nên sau khi con bé bị người khác bắt đi, tôi nhất định phải tìm cách cứu được con nên tôi phải nhẫn nhịn, cùng hệ thống “trò chơi” bí hiểm kia tiếp tục công lược qua các thế nên tôi mới chấp nhận trải qua đợt “Huấn luyện dành cho lính mới”.Cái hệ thống đó nói cho tôi biết, nếu muốn tìm được Vi Vi, tôi phải đến các thế giới làm tiểu tam, hoàn thành những nhiệm vụ đặc biệt. Khi đạt được đủ điểm, nó sẽ cho tôi một cơ hội tìm ra con vậy tôi gạt hết thứ nước yếu mềm sang một bên và đi vào nơi gọi là huấn luyện cho lính thật sự là một cơn ác vụ của lính mới làm mãi không hết, những kỹ xảo diễn trò học mãi không xong, còn có vô số những bài học về tâm cơ thủ không muốn trở thành một người phụ nữ giỏi tâm kế, cũng không muốn trở thành thứ Bạch Liên Hoa giả tạo khiến cho người ta buồn nôn. Những thứ này chỉ càng khiến tôi thêm chán ghét bản thân mình.—–“À… Vậy sao?” Tôi tận lực duy trì nụ cười dịu dàng, ra vẻ ưu nhã bưng cốc cafe lên, cười ra tiếng “Tôi thật sự không ngờ hồi bé ngài lại nghịch ngợm như thế nha.”Tốt lắm, bước đầu tiên đã hoàn thành. Tiếp theo… ừm, hẳn là nên biểu hiện ra một chút dí xong, độ cong trên khóe miệng tôi tăng lên, nhìn người đàn ông nhàm chán phía đối diện nháy mắt một cái “Bây giờ ngài không còn như vậy nữa đấy chứ? Đúng là một cậu nhóc tinh nghịch.”[ Bộ phận kiểm tra thông báo đối phương đã xuất hiện tâm tình bất mãn. Đây là nhiệm vụ cấp thấp nhất trong “Huấn luyện lính mới”, khó khăn đã được giảm xuống mức độ nhỏ nhất, không được tồn tại khả năng thất bại… ]Lại là kiểu lý do thoái thác này.[ Tình huống sẽ được lặp lại. Mong lính mới số 158 hoàn thành tốt nhiệm vụ.][Chúc ngài chơi vui vẻ.]Lại là cảnh tượng ban không khí trong quán cafe thật ấm áp, màu vàng chủ đạo được trang trí khá nổi đứng ở trước cửa, chỉnh trang lại vẻ mặt đầu tóc một chút, nở một nụ cười vui vẻ.“Hoan nghênh quý khách.” Nhân viên phục vụ ngọt ngào cúi chào, sau đó dẫn tôi vào bên trong, vẫn là vị trí của mấy lần một bàn ở gần cửa cửa sổ là quảng trường, nhưng người đi ngang qua không nhiều lắm, xe cộ còn ít hơn. Những ai hay xe nào đi qua tôi đều nhớ rất rõ. Thậm chí tôi còn biết ngay sau đây sẽ có một đứa bé vì quả bóng trên tay bay đi mà gào khóc, nhưng người nhà của đứa bé lại chẳng thấy còn biết sau đó sẽ xuất hiện một “đứa bé trai to xác” có khuôn mặt rạng rỡ giống như ánh sáng mặt trời sẽ nhảy lên, túm lấy quả bóng bay mắc dưới nhành có thể không biết được cơ chứ? Vì anh ta chính là đối tượng trong nhiệm vụ ngay trước đó của tôi. Ai có thể ngờ người đàn ông giống như ánh sáng mặt trời ấy lại vì một cô gái mới quen mà vứt bỏ cô người yêu đã yêu nhau từ suốt những năm học trung học.—— Cách thức để tấn công được anh ta quá đơn giản. Chỉ cần tóc dài tới eo, một bộ quần áo trắng, thêm chuyện giả bộ như có một tâm hồn lương thiện, trong sáng —— trước khi anh ta đi tới thì tôi phải chủ động chạy đến an ủi bé trai kia, biểu hiện ra vẻ đẹp “thuần khiết vô hạn” là được đơn giản, đúng không? —— Vậy mà nhiệm vụ đó tôi phải làm đi làm lại tới 18 lần mới xong.“Quý khách? Chị ổn chứ?”Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng hỏi này tôi mới giật mình hoàn hồn, liền nở một nụ cười tiêu chuẩn “Không sao.”“Xin hỏi quý khách muốn gọi đồ uống gì?”“Cho tôi một cốc cappuccino.” —— giống như 34 lần thất bại trước, tôi nói thêm, “Và một ly Mocha nữa.”Mười giờ 18 phút. Anh ta cũng sắp đến rồi.“Ding ding ding…” Chuông cửa của quán cafe vang lên. Tôi hít sâu, ra vẻ hưng phấn vẫy vẫy tay “Ở đây, ở đây!”Quả nhiên, người đàn ông kia lập tức nhìn thấy ta đi đến trước bàn rồi dừng đồ uống đặt trên bàn một chút, anh ta nhíu mày hỏi “Làm sao cô biết tôi thích Mocha?”Không biết mới là ngượng ngùng cười, le lưỡi đáng yêu “Ai nha, thật ra tôi chỉ muốn thử cả hai thứ đồ uống này thôi, tuy cùng một loại nhưng vẫn có điểm khác biệt.”“Ha ha…. Tôi thực sự không ngờ ngài lại đồng ý chấp nhận lời mời của tôi.”“Tôi đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối rồi đấy! Dù sao với sự nghiệp đạt được hiện giờ của ngài thì những nơi ngài đến đều phải …”Anh ta có vẻ hứng thú, kéo ghế ra ngồi xuống “Đều phải làm sao?”“Đều phải….. Ai nha, ngài cũng nên cập nhật mấy từ thịnh hành trên internet bây giờ đi.”“Cô nói tôi nghe thử xem.”“Sự nghiệp của ngài đã đạt được tới quy mô đó, tôi còn tưởng ngay cả chân tóc của ngài cũng phải đến…” Tôi khoa chân múa tay chỉ vào chính giữa đỉnh đầu “Đây này.”“Ha ha ha…”Kim chủ ngồi đối diện có vẻ rất hài lòng, tùy ý cười vô cùng thoải mái, hoàn toàn khác với hình tượng nghiêm túc của anh ta trong mấy lần thực hiện nhiệm vụ thất bại trước của trời mới biết tôi chán ghét tiếng cười kia tới mức nào!“Vậy cô giải thích một chút xem, vì sao biết tôi có thể không đến nhưng vẫn chuẩn bị một phần đồ uống ở phía đối diện?”“À… Thực sự là vì tôi muốn uống cả hai, nhưng đặt hết về phía mình thì ngại quá, chẳng phải để ở phía đối diện rất hợp lý hay sao? Như vậy sau khi uống hết Cappuccino thì có thể lấy cớ người hẹn không đến’ mà uống cạn cốc thứ hai rồi!”Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người ngồi đối diện. Tôi biết rõ, tôi đã thành công.[Người chơi, ngài có thể nói cho tôi biết, ngài đã học được điều gì trên người vị Kim chủ này?]Chán ghét. Tôi học được chán ghét. Cho dù đàn ông thoạt nhìn có ưu tú thì khi sau khi xé bỏ lớp bề ngoài, cũng chỉ còn lại sự nông cạn mà ta xiêu lòng chỉ sau vài câu khen tặng … cùng sự ngây thơ giả tạo của tôi —— loại ngây thơ này, phụ nữ bình thường chỉ liếc mắt qua một cái cũng có thể nhận ra là giả vờ, nhưng đàn ông lại luôn bị cát che mờ mắt’, bất luận thế nào cũng nhìn không ra.[Chúc mừng ngài đã hoàn thành bài huấn luyện này.][Nhiệm vụ huấn luyện kế tiếp sẽ mở ra ngay sau đây, người chơi hãy chuẩn bị sẵn sàng.][ Chúc ngài chơi vui vẻ.]Tôi thực sự chán ghét bản thân mình như thế sự, rất chán ghét, vô cùng chán đã sắp không nhận ra chính mình nữa rồi.…Nếu Vi Vi mà thấy mẹ của con bé biến thành bộ dạng hiện giờ, liệu con bé có thương tâm mà khóc hay không?…Tôi vốn cho rằng đợt huấn luyện dường như vĩnh viễn không có điểm dừng kia đã là địa ngục, nhưng về sau tôi mới hiểu được, địa ngục thực sự phải là bài nhiệm vụ cuối cùng kết thúc đợt huấn luyện lính tượng của nhiệm vụ là một người quen, quen đến mức không thể quen hơn được khi Vi Vi sinh ra, chúng tôi đã từng có những đêm thức trắng triền miên bên nhau, anh ta ở bên tai tôi hứa hẹn, thề non hẹn ta là ba của Vi Vi, là người tôi yêu và cũng là người mà tôi hận tôi lại là cô ta. Người phụ nữ đáng sợ phá hoại gia đình nhiên, tôi thực sự chán ghét chính bản thân cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, khi nhìn thấy khuôn mặt bánh bao quen thuộc của bản thân, chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác … cực kỳ không thoải một ngàn lần thực hiện nhiệm vụ huấn luyện đã giúp cho tôi biết được các cách đối phó, biện pháp chinh phục khác nhau cho tất cả các loại đàn vờ đáng yêu, khờ dại, ngốc nghếch, thuần khiết, cá tính, diễm lệ như hoa hồng, lạnh lùng như núi băng… Tất cả những tính cách, thể hiện sức quyến rũ đều khắc sâu ở trong đầu tôi. Bước đầu tiên là phải lựa chọn tính cách phù hợp, sau đó mới đeo cái “mặt nạ” tương ứng lên, trước mặt Kim chủ nở một nụ cười khéo léo xinh dựa theo trí nhớ, hóa thân thành người phụ nữ đã chia rẽ gia đình tôi, tấn công chinh phục “Chồng cũ” trước, sau đó mới đi tới trước mặt “mình” thị “bản thân” quỳ gối khóc lóc ở trước giày cao gót của mình, không hiểu sao nội tâm tôi lại dâng lên một loại khoái cảm kỳ định là tôi đã điên rồi.“Cầu xin cô… Tôi còn có con gái!”“Tôi không thể mất anh ấy được, cầu xin cô mà! Hãy thương xót tôi…”Sức lực của Ngô Khiết Tào “kia” quá lớn, lại không biết giả vờ yếu Khiết Tào “kia” khóc lóc quá khó coi, cô không biết đạo lý nước mắt là để cho đàn ông nhìn’ hay nói của Ngô Khiết Tào “kia” quá lớn, cô quá đần, thậm chí còn không biết kiềm chế cảm xúc. Cô vĩnh viễn không biết thật ra ông chồng của mình chỉ là một tên khốn nạn, nếu không…Không!!!!Tôi nhìn “chính mình” quỳ rạp dưới mặt đất, vươn ngón trỏ được sơn móng tay màu đỏ tươi nâng cằm cô cười quá, chỉ một ngón tay cũng có thể nâng cằm của cô!Buồn cười quá! Đối mặt với hành động vũ nhục như vậy mà cô không hề có một chút phản kháng!Buồn cười quá! ! !Buồn cười quá! ! ! ! ! !Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc của bản thân hơn hai mươi năm, thở dài “Ngô Khiết Tào à, cô có biết nhìn cô đáng ghét lắm không?”Cô kinh ngạc. Nước mắt trên mặt còn chưa nói “Cầu xin tôi? Được, tôi có thể buông tay.”Nhìn thấy đáy mắt cô lóe lên tia hy vọng nực cười, tôi cúi người xuống, tùy ý để chiếc váy ngắn vén nhẹ nhàng nói bên tai cô “Vậy cô quỳ xuống cầu xin tôi đi. Quỳ xuống, tôi sẽ bỏ qua cho gia đình cô.”Cô chính xác mà nói, là tôi quỳ —— người đã từng là tôi, vì chữ “yêu” mà có thể vứt bỏ tôn thực sự chuyên nghiệp rồi. Tôi tự nói với bản thân mình.[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành toàn bộ khóa huấn luyện dành cho lính mới.][Người chơi sắp được chuyển đến thế giới thứ nhất. Mục tiêu của nhiệm vụ là Lý Ngang, yêu cầu cụ thể sẽ được đưa ra sau khi người chơi có mặt tại thế giới.][Chúc ngài chơi vui vẻ.]Nói cho tôi biết, tất cả những thứ này đều do các người bày ra phải không? Sự phản bội của chồng tôi, người phụ nữ xấu xa kia… Chẳng lẽ từ đầu tới cuối tôi chính là tiểu tam xen vào phá hoại hạnh phúc của gia đình mình?[Người chơi, ngài nghĩ sai rồi. Phương thức chinh phục là do ngài tự lựa chọn, cũng chính nhờ phương thức đó ngài mới có thể vượt qua bài kiểm tra.]Hiện tại tôi đang ở trong gian phòng hệ thống trống rỗng, trong miệng chỉ cảm thấy đắng giống như đang thuốc Đông Y, lại vừa giống như đang ăn mướp đắng. Mà không, có lẽ đây là mùi vị của trái tim tôi lúc biết rõ, tâm hồn tôi đã đen tối rồi, vì nó xấu xa nên tôi mới đau khổ?Chỉ là tại sao tôi phải cảm nhận mùi vị đó?Hình như tôi nghe thấy tiếng Vi Vi đang gọi “mẹ”.Là ảo cảm giác ư?Lần gần đây nhất cả nhà đi chơi bên nhau là lúc nào? Hình như cách đây ba năm, khi đó Vi Vi còn nhỏ, vẫn còn nằm trong xe đẩy dành cho trẻ ta hỏi tôi thích ăn cái gì, tôi nói tôi muốn ăn lẩu. Bữa lẩu ấy ăn thật ngon, tôi vẫn nhớ …A, tôi nhớ được cái gì?Vi Vi là ai?Ngô Khiết Tào là ai?Người phụ nữ đáng ghét… à không, đáng thương kia là ai?Ha ha… Chắc là tôi đã điên ngồi yên tại chỗ, chỉ cảm thấy nội tâm đau đớn. Đặt bàn tay lên ngực trái, tôi có thể cảm nhận được từng nhịp trái tim rung động trong cơ thể mình.“Thình thịch, thình thịch…” Từng tiếng đập rõ ràng, trái tim tôi, nó đang cười nhạo tôi! Tôi muốn móc nó ra, muốn hỏi nó vì cái gì mà cười nhạo tôi, sao có thể cười nhạo một người mẹ “vĩ đại” như tôi phải cứu Vi Vi nữa! Vi Vi? Đúng rồi, Vi Vi là bảo bối tâm can của tôi, tôi phải tìm được con bé —— bất chấp thủ cả làm loại người mà tôi chán ghét đến cực điểm, đột nhiên tôi lại muốn nôn tôi nhịn được.…Tôi lặng lẽ tự nói với chính mình Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.–HOÀN–

tiểu tam mạnh nhất lịch sử