truyện hôn nhân đã qua

Điểm số: 4.9. Nội Dung Truyện : Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang TàngChủ đề là tình yêu hôn nhân và gia đình,truyện đã khái quát được một cuộc hôn nhân ràng buột giữa Cố Thừa Diệu và Diên Hữu Thiên.Cố Thừa Diệu vốn là cậu ba nhà cao quý,tính cách ngang Đọc truyện tranh Dù Sao Thì Cuộc Hôn Nhân Này Cũng Sẽ Chấm Dứt Chap 1 mới nhất. Đọc truyện Dù Sao Thì Cuộc Hôn Nhân Này Cũng Sẽ Chấm Dứt Chap 1 miễn phí với hình ảnh chất lượng cao. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email. Tên đăng nhập Sống lại cô quyết tâm lên kế hoạch cẩn thận từng bước,để trả thù những kẻ từng ám hại mình. Anh bảo vệ cô từng li từng tí, thương yêu cô đến mức tận cùng. Người ta thường nói, Phó Hàn Tranh lạnh lùng, bạc tình, vô nhân tính. Vay Tiền Online Me. Cuốn tiểu thuyết khá dày với lối viết đơn giản theo mô tuýp Lọ Lem gặp hoàng tử trong cuộc sống hiện cũng có một chút “ngựa bất kham” trong con người nhưng đôi khi ta biết ngự trị nó bằng sự kiềm chế của bản thân và cũng có đôi lúc ta phải tìm đến sự trợ giúp của người khác để khống chế sự liều lĩnh vật Diệp Trì trong cuốn tiểu thuyết Hôn nhân đã qua của tác giả Hân Hân Hướng Vinh cũng như vậy! Trong anh ta luôn tồn tại hai con người một nửa thật lịch thiệp, hào hoa và đặc biệt là khéo léo lấy lòng những người xung quanh - nhất là phụ nữ, và một con người khác nham hiểm, phóng đãng và vô cùng độc định mệnh đã bắt anh ta gặp Thời Tiêu. Chỉ trong chớp nhoáng, họ quyết định kết hôn. Mỗi người đều có một nguyên do riêng khi tới với cuộc hôn nhân này nhưng điều họ không ngờ là thứ tình cảm gọi là "tình yêu" lại nhanh chóng nảy nhưng Diệp Trì lại muốn khuất phục để bà xã thuộc về mình từ tâm hồn tới thể xác. Anh không chấp nhận chuyện Hứa Minh Chương vẫn tồn tại một cách vô hình trong lòng người vợ xinh xắn của mình. Anh muốn chinh phục cô nhưng anh không hiểu được rằng vì cô anh đã thay đổi. Anh biến từ người trăng hoa thành người chung thủy, từ người độc đoán thành người vị tha… anh đã thay đổi rất nhiều mà chính anh không sách mới của NXB Văn học khiến người ta dễ dàng cảm nhận được sự thăng trầm của hôn nhân và biết được giá trị đích thực của hôn dù đang nằm trên chiếc giường theo phong cách châu u cực kì xa hoa này, lại còn lăn qua lăn lại mấy tháng nay rồi mà Thời Tiêu thỉnh thoảng vẫn không dám tin vào cảm giác chân thực rèm cửa khẽ rũ xuống, ánh mặt trời chiều thu nhẹ nhàng hắt qua rèm vào trong nhà, khiến cho tất cả những đồ vật đắt tiền đều được phủ một lớp ánh sáng mê hoặc, đẹp và mơ hồ tựa như đang trong cõi bức ảnh rất to treo trên tường đối diện là hình ảnh một nam một nữ, ăn mặc hết sức “ra dáng”, khóe môi khẽ mỉm cười. Người đàn ông thì lịch lãm, tuấn tú, người phụ nữ thì dịu dàng, thuần khiết, trông vô cùng xứng lứa vừa đôi tạo cho không gian càng thêm lãng Tiêu uể oải dựa vào cái gối sau lưng, chu môi, cảm giác toàn thân đau nhức, bỗng trừng mắt với người đàn ông trong bức ảnh đối diện, thầm nhủ Đúng là đồ cầm thú, cầm thú! Thế là mình đã lấy một kẻ cầm thú được cả tháng trời rồi, hơn nữa ngày nào cũng bị tên cầm thú ấy ức hiếp từ trong ra ngoài đến N dĩ gọi là “cầm thú” chính là bởi vì anh ta chưa bao giờ để mắt đến Tiêu xoa xoa cơ thể đau nhức đến tê dại của mình, cứ như thể đó sắp không còn là cái lưng của mình nữa. Thời Tiêu chửi thầm vô số lần, tay chống vào cằm, mơ hồ nhớ lại diễn tiến của câu chuyện. Hình như chỉ hơn một tháng trước, bản thân mình vẫn còn là một cô gái nhà lành ngây thơ trong sáng, mặc dù mỗi lần nói về điểm này, đứa bạn nối khố là Quyên Tử thường xuyên nôn ọe không biết bao nhiêu lần.Quyên Tử “Xí! Bà con cô bác đừng tin vào cái mặt ngây thơ, đần độn của cô ta, đấy chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc của một người đàn bà tầm thường, độc miệng. Ưm ưm… Tiêu Tử chết tiệt, cậu lấy cái gì bịt miệng tớ thế hả? Sao mà hôi thế này? “ Thời Tiêu cười hả hê “Tất của cậu đấy, tự sản xuất tự dùng, rất bảo vệ môi trường! A ha ha ha!”Quay lại chuyện chính, ngày cuối tuần của một tháng trước, ánh mặt trời bên ngoài rạng rỡ, tiếng chim líu lo trên cành, Thời Tiêu lại ngồi trong quán cà phê của một khách sạn năm sao phía đông thành phố, lắng nghe người đàn ông ngồi trước mặt thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng lại liếc mình bằng đôi mắt giống hệt như hai hạt Tiêu đã nghĩ muốn lấy cái gương nhỏ trong túi ra soi đến cả trăm lần, xem xem mặt mình có đột nhiên biến dạng hay không. Người ngoài trông vào chắc sẽ nghĩ cô có duyên với “đậu xanh”[1], nếu không tại sao khi đối diện với anh, anh lại nhìn cô một cách thân thiết như Tiêu nhiều lần muốn nhắm mắt cho qua, nhưng chẳng may ngay trên đầu cô là một chiếc đèn chùm pha lê, thứ ánh sáng chói lòa ấy thậm chí còn khiến cho những “hạt đậu” thanh xuân đẹp đẽ trên mặt anh ta càng thêm hiện Tiêu nghĩ trước khi đi có nên đến trước quầy phục vụ, đưa ra một ý kiến mang tính xây dựng hay không, nhưng đó là có đôi khi, ánh đèn mờ ảo một chút, khoảng cách xa xa một chút mới khiến cho cô cảm nhận về cái đẹp được nảy sinh. Thời Tiêu vốn định hạ quyết tâm sẽ sống yên ổn vớiDiệp Trì. Mặc dù trong lòng vẫn chưa hết ám ảnh chuyện quá khứ nhưng cô vẫnquyết định như Tiêu là một cô gái thực tế, những cảnh ngộ gặpphải trong cuộc sống và tình yêu đã dạy cho cô biết cách chấp nhận, chấp nhậnhiện thực. Hơn nữa Diệp Trì có thể mang lại cho cô sự ấm áp và an tâm, cô muốncó được cái gia đình này, có được một người chồng che mưa chắn gió cho mình,mang trong mình đứa con của anh, cứ sống như thế cũng tốt lắm rồi!Nhưng…Vẻ u ám trong mắt Thời Tiêu chợt tắt ngấm, hai tay đặtlên bụng mình trong khoảnh khắc rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Phong CẩmPhong đang ngồi trước mắt cô gái xinh đẹp và sang trọng này luôn ánhlên sự khinh thường và lạnh lẽo, chẳng chút giấu giếm. Bởi vì yêu, người phụ nữnày có thể trở nên yếu đuối trước mặt Diệp Trì. Nhưng trước mặt Thời Tiêu, côta luôn là một công chúa cao quý ngự ở trên cao cúi nhìn những kẻ thấp hèn bêndưới. Ẩn giấu đằng sau cái nhìn khinh bỉ và ác ý chính là sự ghen tỵ, sự ghentỵ đến phát bàn là một xấp ảnh, nhân vật chính là Diệp Trì vàmột cô gái trẻ, cô gái rất xinh đẹp, vẻ đẹp cực kỳ cuốn hút, hơn nữa lại rấttrẻ, trông có vẻ chỉ mười mấy tuổi, ăn mặc rất gợi cảm nhưng vẻ mặt rất thuầnkhiết. Khi vẻ thuần khiết và sự gợi cảm hòa trộn với nhau luôn khiến đàn ôngkhông thể kiềm chế, huống hồ là Diệp Trì, trong từ điển của anh ta không baogiờ có hai từ “chung thủy”. Những bức ảnh chụp lén này tương đối chuyên nghiệp,từ các góc độ, rõ ràng và sắc nét, vì vậy Thời Tiêu có thể nhìn rõ ánh mắt lảlơi và dâm đãng, ánh mắt rất quen thuộc, biết bao lần anh ta đã nhìn cô nhưvậy, khe khẽ thì thầm “đòi yêu” bên tai cô…Thời Tiêu bỗng cảm thấy buồn nôn, vội vàng đè chặt cơnbuồn nôn trong cổ họng, không muốn để Phong Cẩm Phong nhìn thấy bộ dạng thêthảm của mình, nhưng cô vẫn không kiềm chế được mình cầm những bức ảnh kia lênxem tiếp, giống như muốn chính mắt nhìn thấy tất cả. Mắt Thời Tiêu mở to, khôngchớp lấy một Trì cúi đầu, tay ôm đầu cô gái, cơ thể hai ngườidính sát vào nhau, gần như chẳng còn chút kẽ hở, đôi môi quấn thậm chí có thểnhìn thấy lưỡi họ đang đan chặt lấy nhau. Thời Tiêu đột nhiên chẳng còn hứngthú xem tiếp, cô hơi ngoảnh đầu đi, bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rạng cánh hoa mỏng manh bay lất phất trên khôngtrung, giống như những bông tuyết đang nhẹ nhàng khiêu vũ trong gió, tô điểmchút sắc hương và mang lại một giấc mộng đẹp cho thành phố ồn ào và huyên náonày. Những giấc mộng của cô đã vỡ tan, những mảnh vỡ cũng rơi lả tả như nhữngbông tuyết, chất đầy trong lòng cô, lạnh Cẩm Phong có hơi váng vất, cô chưa bao giờ coiThời Tiêu là đối thủ, mặc dù cô ta đã cướp toàn bộ sự chú ý của Diệp Trì, mặcdù cô ta đã trở thành vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng Phong Cẩm Phongchưa bao giờ cảm thấy cô ta xứng đáng trở thành đối thủ của mình. Cô ta có cáigì chứ? Ngoài cái nhan sắc cũng tàm tạm kia ra, cô ta chẳng có gì trên đời này, nhan sắc là thứ dễ dàng đạt đượcnhất, Diệp Trì có thể chung thủy với một người phụ nữ ư? Đừng nói là cô, ngaycả thượng đế cũng chẳng tin!Diệp Trì rất lăng nhăng, hơn nữa những người đàn ôngtrong giới của họ ai chẳng chơi bời giống hệt như khi chưa kết hôn? Đàn bàchẳng qua chỉ là “liều thuốc kích thích”, lấy một người vợ môn đăng hộ đối rồiđôi bên đều giả bộ câm điếc mà sống chung với nhau, đây là một việc hết sứcbình thường trong thế giới của họ, nhưng Diệp Trì lại một mực lấy Thời Tiêubằng cô gái này, Phong Cẩm Phong thật không dám tin rằngcô ta có thể không để tâm đến chuyện này. Hoàn cảnh khác biệt, phương thức sốngcũng khác biệt, quan niệm đương nhiên cũng khác biệt. Phong Cẩm Phong đươngnhiên cũng rất ghen tuông, nhưng đã cảm thấy quen rồi, chỉ cần cô có được mộtphần của Diệp Trì là cô đã thỏa mãn lắm rồi. So với việc nhìn Diệp Trì túc trựcbên Thời Tiêu, cô mong thà Diệp Trì cứ lăng nhăng như trước còn như cô là vợ của Diệp Trì, cô sẽ không để tâm mấychuyện này, chỉ cần chơi chán rồi biết về nhà là được. Nhưng chắc chắn ThờiTiêu không thể chấp nhận được những chuyện như thế mắt của Phong Cẩm Phong rất “độc”, cô ta say đắmDiệp Trì, đến mức cho dù biết Thời Tiêu đã mang đứa con của Diệp Trì, cô ta vẫnkhông chịu từ bỏ. Mà lần này, cô ta đã nắm được điểm yếu chí mạngNhưng đối diện với ánh mắt như nhìn thấu tất cả củaThời Tiêu, Phong Cẩm Phong lại cảm thấy mình thật thê mắt của Thời Tiêu vô cùng trong trẻo, dường như cóthể phản xạ được những khóc khuất tận sâu trong lòng cô, không một chút cheđậy. Hơn nữa Phong Cẩm Phong cũng chẳng nhận được kết quả mà cô ta dự đoántrước đó, chỉ là một thoáng u ám, ngay sau đó là sự lạnh nhạt, thứ lạnh nhạt ấykhiến cho Phong Cẩm Phong có cảm giác Thời Tiêu đang xem ảnh của một người Tiêu giơ những tấm ảnh lên “Ảnh chụp rất đẹp,chỉ có thế này thôi sao?”Phong Cẩm Phong sững người trong giây lát rồi bậtcười “Về sau thế nào tôi chẳng cần phải chụp nữa làm gì. Chẳng nhẽ cô khôngnhận ra, Diệp Trì như một mũi tên đã được giương lên, không thể không bắn, đâylà chuyện tối qua. Tôi nghĩ Diệp Trì tối qua có về nhà hay không, cô biết rõhơn tôi mà!”Ánh mắt Thời Tiêu bỗng trở nên xa xăm “Tối qua ư?”Phong Cẩm Phong đã nhầm rồi, tối qua Diệp Trì có về nhà,nhưng rất muộn. Qua ba tháng đầu, Thời Tiêu trở nên cực kì ham ngủ, gần nhưngày nào cũng đi ngủ rất sớm, lúc nào người cũng mệt rũ. Diệp Trì bận rộn tiếpkhách nhiều, có hôm rất muộn mới về, trước đó đều gọi cho cô, dặn cô đi ngủtrước, không cần đợi qua Diệp Trì gọi điện về nói có một bữa tiệc quantrọng, sợ sẽ về rất muộn, Thời Tiêu cũng chẳng để tâm cuộc đời luôn ẩn chứa những sự bất ngờ. Hôm nayvừa đến chỗ làm việc thì Thời Tiêu nhận được điện thoại của Phong Cẩm khi Thời Tiêu cảm thấy rất khâm phục những ngườinày, mặc dù cô mới đổi số điện thoại, thế mà những người này đều biết rất gồm cả Phong Cẩm Phong, Lục Nghiêm, Hứa Minh Chương và cả Hồ Đình Minh Chương cho đến giờ vẫn chưa đi làm lại, cônghe phong thanh thấy bảo anh đã chuyển công tác, Lục Nghiêm hôm ấy có nhắn tinnói “Thời Tiêu, đến bệnh viện ngay, Minh Chương nổi điên rồi!”Thời Tiêu liền tắt máy luôn, cho dù Hứa Minh Chương cónổi điên thật cô có đến đó cũng chẳng ăn thua gì, tất cả đã thay đổi, cần gì tựchuốc lấy phiền phức, vung kiếm lên chém một nhát đứt hẳn, bốn năm trước bọn họđã cắt đứt rồi, đã đứt hẳn nữa trong bốn năm ấy, anh ta chưa từng ngoảnh đầulại, nếu anh ta về sớm hơn, nếu lúc ấy anh ngoảnh đầu lại, tự phát hiện ra tấtcả những điều này, có thể mọi chuyện đã khác nhiều. Nhưng cuộc đời luôn có sựbỏ lỡ và gặp gỡ. Nếu bỏ lỡ những cái tốt, cứ coi như bạn kém may mắn, gặp phảinhững thứ không ra gì, bạn cũng phải chấp nhận sự đen đủi Cẩm Phong bê cốc cà phê lên nhấp một ngụm, nhữngmóng tay thuôn dài được vẽ rất cầu Thời Tiêu, cô không phải là người trong giới của bọntôi, cho dù cô có thai cũng chẳng thay đổi được gì. Diệp Trì cuối cùng vẫn làDiệp Trì thôi, đã quen với cách sống hơn ba mươi năm nay, sao có thể thay đổitrong một sớm một chiều, vì vậy…- Vì vậy chị càng thích hợp với anh ấy hơn tôi phảikhông?Thời Tiêu nhướng mày nói nốt vế còn lại cho Phong CẩmPhong, giọng điệu đầy châm chọc. Phong Cẩm Phong bật cười “Cô không cần phảichâm chọc tôi như thế đâu. Đàn bà yêu rồi ai cũng trở nên thấp hèn, tôi yêuDiệp Trì, từ nhỏ đến lớn, chưa có bất cứ người đàn bà nào có thể sánh với tôi,tôi có thể bao dung mọi lỗi lầm của anh ấy, vì vậy, tôi thích hợp với Diệp Trìhơn cô. Về điểm này, tôi nghĩ chắc cô cũng hiểu rõ!”Phong Cẩm Phong liếc nhìn Thời Tiêu “Hơn nữa cô khôngyêu anh ấy, nếu như yêu anh ấy, khi nhìn những tấm ảnh này, cô có còn giữ đượclý trí nữa không? Nếu có chỉ có thần thánh, không phải con người. Huống hồ côcòn là vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy!”Thời Tiêu cười mỉa mai “Thật lòng cám ơn chị vẫn cònnhớ được tôi là vợ của Diệp Trì. Tôi còn tưởng chị chỉ mong có thể thay thế tôingay lập tức cơ đấy!”Điện thoại của Thời Tiêu bất chợt đổ chuông “Bà xã,mau nghe điện thoại, bDiệp Trì đã thu âm lại, bắt Thời Tiêu phải để nhạc chuôngnhư vậy. Lúc này nghe thấy thứ âm thanh này mà Thời Tiêu bỗng thấy thật mỉamai. Cô lấy điện thoại ra, chẳng buồn nhìn mà tắt máy luôn và ném vào trongtúi. Cô giơ xấp ảnh lên và nói “Cái này tặng tôi làm kỷ niệm nhé chị Phong,chị sẽ được như ý, hãy đợi tin tốt nhé! Có thể không lâu nữa, cái mũ “Diệp phunhân” sẽ là của chị rồi!”Nói rồi cô hơi nhướng người về phía trước, thì thầm“Đừng tưởng cái mũ ấy là quý báu lắm, có một điểm chị đã đoán đúng, đó là tôichẳng thèm!”Phong Cẩm Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, trên làn đườngdành cho người đi bộ, thấp thoáng trong những đám đông… Phong Cẩm Phong độtnhiên cảm thấy cô gái đó thật khó nắm bắt, có được sự bao bọc của Diệp Trì trongthời gian dài như vậy mà không hề đem lòng yêu anh, đúng là trên đời chỉ cómình Thời ra Phong Cẩm Phong đã đánh giá cao Thời Tiêu đang phải cố gắng chế ngự nỗi đau đớn trong lòng, không muốn để chongười như Phong Cẩm Phong nhìn thấy. Đấy là sự kiêu hãnh của cô, sự kiêu hãnhcuối cùng của một người phụ qua lối sang đường cho người đi bộ, Thời Tiêu bướcvào một cái công viên nhỏ ở đối diện, giờ là mười giờ hơn buổi sáng, trong côngviên rất náo nhiệt, người tập thái cực quyền, người khiêu vũ, còn có người tậphát Kinh kịch…Thời Tiêu kiếm một chỗ ngồi trên khoảnh đất trống,người phụ nữ ngồi đối diện đang hát cái gì đó, Thời Tiêu không hiểu lắm, nhưngnghe có vẻ rất thê lương. Nghe mãi, nghe mãi, Thời Tiêu chợt thất thần. Đợi đếnkhi cô định thần lại, những người hát kịch, kéo đàn… đều đi hết cả rồi, trongcông viên lặng thinh, chỉ nghe thấy có tiếng chim hót trên Tiêu cúi đầu nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ rồi,bụng đã bắt đầu réo òng ọc. Thời Tiêu xoa xoa bụng mình, nhóc con qua ba thángđầu đã thôi không hành hạ cô nữa, nhưng mà nó rất ham ăn, Thời Tiêu ăn baonhiêu cũng vẫn thấy đói, đói một cái là phải ăn ngay, để lâu là thấy cồn càokhó vì thế nên lúc nào Diệp Trì cũng chuẩn bị mấy đồăn vặt như bánh quy, bánh mì, sôcôla… linh tinh để trong túi của cô, đói mộtcái là mang ra ăn tạm cho đỡ khó chịu đã. Hôm nay cô mải nghĩ ngợi nên quên mấtđứa bé trong bụng. Thời Tiêu liền mở túi, lấy một thanh sôcôla ăn tạm. Ăn rồithấy dễ chịu hơn một chút. Cô xoa xoa thì thầm “Con yêu à, sau này con sốngvới mẹ nhé!”Thời Tiêu cảm thấy mình thật là ngốc, tại sao lại đểcảm giác ấm áp nhất thời khiến cho mụ mị đầu óc, nghĩ rằng có thể sống như vậycả đời với một người như Diệp Trì? Anh ta sao có thể mang lại sự yên ổn và antoàn cho cô? Anh ta còn không đáng tin hơn cả Hứa Minh Chương. Chẳng phải bằngchứng đã rành rành ngay trước mắt hay sao? Thời Tiêu, mày còn tự ru ngủ đến baogiờ nữa?Cô không thể ở chung với người đàn ông như vậy, côkhông thể. Cô không muốn con của cô có một người cha như còn lờ mờ nhớ rằng tối qua, lúc Diệp Trì về nhà,bên ngoài trời đã hưng hửng sáng, anh bỗng nhiên không chạy đến ôm hôn cô nhưmọi lần mà đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm sáng anh ta còn dậy làm một bữa sáng thịnh soạnvà đưa cô đi làm, mọi thứ dường như vẫn giống với thường ngày. Nhưng giờ nghĩkỹ lại, vẫn có thể tìm thấy một chút manh Tiêu thực chất không hiểu con người Diệp Trì cholắm, nếu như muốn chơi, sao còn phải kết hôn? Kết hôn rồi thì thôi, tại sao cònbắt cô phải sinh con? Đừng nói anh ta yêu cô, Thời Tiêu cảm thấy, nếu như mộtngười đàn ông yêu một người phụ nữ thật lòng, anh ta tuyệt đối không thân mậtvới người phụ nữ khác như như tình yêu của Diệp Trì là như thế, vậy thì nóthật chẳng đáng một trong lòng Thời Tiêu hiểu rõ, lần này mình khôngthể lỗ mãng, phải lên kế hoạch từng chút một, đấu với Diệp Trì không chỉ cần códũng khí mà còn phải có trí tuệ. Qua chuyện lần trước, Thời Tiêu đã thông minhra rồi. - Thời Tiêu!- Dạ?Thời Tiêu giật mình bừng tỉnh, dừng bước, ngoảnh đầu lại, kinh ngạc nhìn Tả Hồng phía sau, đây là lần đầu tiên cô ngheTả Hồng nghiêm chỉnh gọi mình. Thời Tiêu có thể coi là khá quen với mấy người bạn nối khố của Diệp Trì rồi, cho đến ngày hôm nay, bọn họ thường xuyên nói chuyện với cô với tư cách là vợ của Diệp Trì, cứ như thể cái người có tên là Thời Tiêu không hề tồn tại. Trong con mắt của họ, cô chỉ là vợ của Diệp Trì mà thôi. Mấy người này kiêu ngạo đến mức trong mắt chẳng có ai. Mặc dù Thời Tiêu thỉnh thoảng vẫn hừ mũi hậm hực, nhưng cô biết rõ, nếu như không phải vì Diệp Trì thì mấy người này thậm chí chẳng buồn liếc cô lấy nửa cái. Thời Tiêu luôn cảm thấy giữa mình và những người này tồn tại một ranh giới rõ ràng, không thể nào vượt qua, đã từng như vậy, và hiện giờ vẫn như vậy. Cũng bởi vì thế mà cô rất ít khi tụ tập cùng với họ. Nhưng Diệp Trì rõ ràng không nghĩ vậy. Thời Tiêu phát hiện dạo này không hiểu anh ta ăn nhầm cái gì mà sau một thời gian chơi bời ở bên ngoài lại bắt đầu trở về làm một người đàn ông mẫu mực của gia đình. Gần như ngày nào Thời Tiêu đi làm về đến nhà cũng đều thấy anh ta tất bật trong bếp, trên mặt là nụ cười ngọt ngào khiến Thời Tiêu như nhầm tưởng đó chính là hạnh này đương nhiên không thể nào, có lẽ nên nói đây là hứng thú mới phải. Con người Diệp Trì làm chuyện gì cũng coi trọng hứng thú, từ chuyện kết hôn cho đến chuyện làm một người đàn ông mẫu mực của gia đình. Thời Tiêu tự cho rằng mình đã nhìn nhận rõ con người anh có những buổi tiếp khách không thể từ chối được thì anh ta sẽ gọi cô đến cùng như lúc này. Cách làm của Diệp Trì khiến Thời Tiêu ghét cay ghét đắng. Nếu như được lựa chọn, cô thà ở nhà ăn mì ăn liền còn hơn phải ngồi trong nhà hàng sang trọng, ăn những món ăn đắt tiền kiểu này. Nhưng Thời Tiêu không thể hiện ra ngoài. Không biết từ khi nào, một người có vẻ ngoài ngây thơ và thuần khiết như Thời Tiêu lại học được cách che giấu cảm xúc thật sự của mình. Có lẽ đây đã trở thành môn học cả đời của cô. Hơn nữa trong lòng Thời Tiêu cũng thấy áy náy với Diệp Trì, sự áy náy này chỉ mờ nhạt thôi, nhưng thực chất nó có tồn tại. Cô biết bản thân mình đâm lao thì phải theo lao, chấp nhận lấy Diệp Trì ý nghĩ nhất thời ấy suy cho cùng cũng là vì cô biết Hứa Minh Chương sắp về, không còn cách nào khác, cô buộc phải dùng Diệp Trì để ngăn chặn, ngăn chặn Hứa Minh Chương và có lẽ còn có mục đích khác Tiêu đã thông minh ra rồi, cô biết cách trốn tránh dưới đôi cánh của kẻ mạnh hơn, tạm thời mong được bình an, vì vậy cô cảm thấy áy náy với Diệp Trì. Chính sự áy náy khiến cô cam tâm tình nguyện dốc sức phối hợp với anh ta, phối hợp với thái độ lúc nóng lúc lạnh, vui giận thất thường của anh ta. Có lúc Thời Tiêu cảm thấy mình như một diễn viên kịch, chỉ chờ người xem đến là nhanh chóng nhập vai. Chỉ có điều cô đã quên mất những người vô tình bị cô kéo vào trong v kịch đôi mắt trong veo gần như có thể nhìn thấy đáy của Thời Tiêu, Tả Hồng chợt thất thần. Quen với Thời Tiêu lâu dần, anh ta chợt phát hiện cô khác xa với những gì mà bọn anh từng nghĩ, đứng tưởng con ranh này mặt mũi ngây thơ mà khinh thường, có thể đưa Diệp Trì vào bẫy chỉ trong một đêm thì chắc chắn không phải dạng gái tầm thường, chó không sủa mới giỏi cắn người. Bọn họ vì nể mặt Diệp Trì, mặc dù vẫn tỏ vẻ tôn trọng nhưng thực bụng chẳng mấy thiện cảm với cuộc hôn nhân chớp nhoáng của Diệp Trì, thậm chí sau lưng Diệp Trì, họ còn âm thầm đánh cược, cược xem khi nào Diệp Trì sẽ chán và hai người sẽ ly hôn chớp nhoáng?Có một dạo họ tưởng rằng mình đã thắng. Hai tháng trước, Diệp Trì đột nhiên quay lại với cuộc sống chơi bời lúc trước, nay cô minh tinh này, mai cô siêu sao nọ, chơi bời tới bến, thậm chí còn qua đêm không về nhà, hoặc nửa đêm nửa hôm mò về với mùi rượu và son phấn nồng nặc trên người, ngày hôm sau cả buổi mặt mày cứ sầm sí rồi lại đâu vào đó mấy người bọn họ thật sự khâm phục vợ của Diệp Trì đúng là biết nhẫn nhịn, thậm chí còn không buồn hỏi han, cứ bình chân như vại. Sau một thời gian “sa đọa”, cuối cùng Diệp Trì đột nhiên trở lại làm một người đàn ông mẫu mực chăm lo cho gia tháng nay, ba người bọn họ Tả Hồng cứ âm thầm, phấp phỏng đón xem vở kịch hay, từ khi mở màn cho đến khi hạ màn, họ cũng cảm thấy hứng thú với vở kịch này, đường đường là Diệp thiếu gia, vậy mà lần này e đã lún quá sâu vào vở kịch khi đó, vợ của Diệp Trì là Thời Tiêu vẫn như trước đây, vẫn ở trong tầm mắt họ, không vui không buồn, rất bình thản, khiến cho ba người không thể không chú ý đến ý rồi mới phát hiện, thực ra Thời Tiêu chẳng mấy thích giao du với bọn họ, mỗi lần đều là Diệp Trì nằn nì ép cô phải đến. Còn Thời Tiêu, mặc dù cũng có nói chuyện đôi ba câu nhưng chẳng mấy khi phát biểu ý kiến của mình, trông có vẻ vô cùng ngờ nghệch. Hôm ấy Phong Cẩm Thành đã nói thế nào nhỉ vợ Diệp Trì như thể hồn xác phân lìa nhau, nghĩ kĩ lại cũng thấy có chút đúng đúng, nhất là trong hoàn cảnh hôm nay. Tả Hồng đã nhìn thấy chiếc xe phía trước từ lâu, dù gì con xe ấy cũng không tồi, người đàn ông lái xe cũng rất có khí chất, điều quan trọng hơn là, người phụ nữ ngồi trên ghế phụ lại chính là Thời Tiêu, vợ của Diệp Trì. Tả Hồng đã đi theo họ suốt một đoạn dài như một thám tử, kinh ngạc phát hiện hai người này nói chuyện r vui vẻ, trông bộ dạng vợ Diệp Trì cũng khác hẳn thường ngày. Nói theo cách của Phong Cẩm Thành thì lúc này hồn và xác của Thời Tiêu đã nhập làm một. Lúc dừng lại trước cổng hội quán, hai người đột nhiên trở nên rất trầm ngâm, thứ không khí ấm áp đến kì quái ấy khiến ngay cả Tả Hồng cũng cảm thấy bị kích thích. Vì vậy anh mới ấn còi inh ỏi. Mà người đàn ông kia cũng rất có khí chất, ánh mắt anh ta nhìn vợ Diệp Trì có vẻ gì đó rất yêu thương và che chở, còn vợ Diệp Trì thì rõ ràng đã rất quen với sự yêu thương và chở che ấy, cứ như đó là lẽ dĩ nhiên vậy. Tả Hồng cảm thấy ấm ức thay cho Diệp Trì suốt cả buổi, cuối cùng không nhịn được, thấy mình cần phải nhắc nhở người phụ nữ này một chút. Nhưng khi cô quay lại nhìn anh bằng ánh mắt trong veo ấy, Tả Hồng đột nhiên không biết nên nói chuyện Hồng đột nhiên cảm thấy mình ôm rơm nặng bụng. anh quản lý được những chuyện này chắc? Rõ ràng người đàn ông đó dám đường đường chính chính đưa Thời Tiêu đến đây cho thấy mối quan hệ giữa hai người không có gì ám muội. Tả Hồng trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng “Dù sao tôi cũng phải nhắc nhở chị một câu, gã Diệp Trì đó căm hận nhất chính là sự phản bội!”Thời Tiêu ngẩn ra hồi lâu rồi gật gù “Tôi cũng vậy!”Tả Hồng bỗng thấy dở khóc dở cười. Đúng là nước đổ đầu vịt, nói chuyện với cô ta chẳng khác gì nước đổ đầu vịt!-Hai người không vào còn đứng đây làm gì?Giọng nói trầm ấm của Diệp Trì vang lên. Trong ánh chiều tà, thân hình cao lớn hiện ra cách đó không xa, nhưng không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt. Vừa ngoảnh đầu lại, Thời Tiêu liền đứng thẳng người, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cho đến khi Diệp Trì đến bên cạnh, cô mới chợt rùng mình, đưa tay lên ôm lấy người Trì nhìn cô từ đầu đến chân rồi bắt đầu oán trách “Lạnh rồi chứ gì, đã đến rồi còn không mau vào trong, đứng ngây ra đây làm gì?”. Nói rồi anh liền vòng tay ôm cô vào lòng, luồng hơi ấm trên người anh phút chốc bao trùm lấy cô, khiến Thời Tiêu bất giác rùng mình. Diệp Trì nhíu mày, đưa tay lên sờ mặt cô “Em bị cảm rồi hả?”Thời Tiêu cắn môi lắc lắc đầu, Tả Hồng chán nản mặc kệ đôi uyên ương dính nhau như sam này, một mình đi vào trong, mở cửa phòng ra, chợt sững người. Trên cái giường quý phi cổ điển cạnh cửa sổ có một cô gái, nhìn thấy anh liền vẫy tay “Hì, anh Hồng, lâu lắm không gặp!”Tả Hồng rất bất ngờ, ngần ấy năm rồi, rốt cuộc cô ta cũng quay lại. Phong Cẩm Phong, cái tên thật khiến người ta líu lưỡi, vì vậy bọn họ thường gọi cô đơn giản là “Phong”. Phong là emọ của Phong Cẩm Thành, nhở hơn họ rất nhiều, nhưng kể từ lúc biết đi biết chạy là con nhóc này đã lẵng nhẵng bám theo họ như một cái họ đi đá bóng, nó đứng ngoài trông quần áo với cặp sách, bọn họ đánh nhau, nó ở ngoài hò hét cổ vũ. Bọn họ vào vườn của quân khu hái trộm dâu, nó chủ động dùng nụ cười ngoan ngoãn chết người của mình để đánh lạc hướng chú ý của cảnh vệ. Những chuyện như thế này nhiều không đếm xuể, đã ăn sâu vào trong tâm trí họ không thể phai mờ. Những kỷ niệm niên thiếu của họ gần như đều có liên quan đến con nhóc này. Trong tim của họ, Phong mãi mãi là em gái, nhưng con bé này lại đem lòng yêu Diệp Trì, bắt đầu từ khi nào thì chẳng ai còn nhớ, chỉ biết nó khổ sở yêu thương Diệp Trì, khổ sở biết bao năm Trì là người vô tình, ngay cả với Phong, anh cũng không chút mềm lòng. Anh thẳng thừng từ chối Phong. Lần ấy sự việc ầm ĩ hết cả lên, về sau nhà họ Phong phải cho Cẩm Phong ra nước ngoài, mọi chuyện mới tạm yên ổn. Mới đó mà đã tám năm, từ một con nhóc hai mươi bướng bỉnh nay đã thành một cô gái xinh đẹp và thanh lịch. Thời gian đúng là một nhà điêu khắc đại mở cửa vang lên, Diệp Trì ôm Thời Tiêu bước vào. Tả Hồng đánh mắt về phía Phong đang ngồi, chỉ thấy mắt cô thoáng lóe lên ánh nhìn đố kỵ, anh biết, mặc dù đã tám năm trôi qua, nhưng cô vẫn chưa học được cách từ bỏ thật Trì giúp Thời Tiêu cởi áo khoác ngoài, treo lên giá rồi rót một cốc nước ấm đặt vào tay Thời Tiêu. Lúc này Thời Tiêu mới nhìn thấy cô gái lạ mặt ngồi bên cửa sổ, cả thứ không khí kì quái trong phòng nữa. Ánh mắt của cô gái nọ cứ dán chặt vào người cô, ánh mắt như dò xét. Thứ ánh mắt này rất khó xác định là lành hay dữ, là bạn hay Tiêu không nén được tò mò nhìn lại cô ta. Khó mà đoán được cô ta bao nhiêu tuổi, nhưng quả thực cô ta rất đẹp, một vẻ đẹp khả ái, tinh tế, giống như một món đồ gốm tinh xảo ở trong viện bảo tàng, phảng phất chút thanh tao, cả sự kiêu hãnh bản năng. Ánh mắt cô ta nhìn Thời Tiêu khiến cô có cảm giác cô ta giống như một công chúa ở trên cao, còn mình là một con vịt xấu xí và thấp hèn dưới chân cô ta. Nhiều năm trước, cô cũng từng bắt gặp ánh mắt này ở một cô gái cũng sang trọng như vậy. Thời Tiêu chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình yêu đuối. Hồi ấy bởi vì để ý nên mới nhẫn nhịn. Còn giờ, Thời Tiêu khẽ nhếch môi, nặn ra một nụ cười nhàn cười bất ngờ của cô dưới con mắt của Diệp Trì lại trở nê đẹp đẽ mê hồn. Anh hơi ngây người rồi vòng tay qua eo cô, giới thiệu “Đây là vợ anh, Thời Tiêu. Còn đây là Phong, em gái Cẩm Thành!”Diệp Trì vừa nói xong, Thời Tiêu lập tức nhận thấy cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt mình như sững người em gái của Phong Cẩm Thành. Dưới ánh đèn nhập nhoạng, Thời Tiêu đột nhiên nhớ ra một cây nói “Diệp Trì, tháng sau Cẩm Phong về nước”. Mặc dù ân oán thù hận ra sao Thời Tiêu không biết cụ thể, nhưng cô cũng thấp thoáng nhận ra là mối quan hệ giữa Diệp Trì và cô gái này không hề đơn giản. Sau khi hiểu ra vấn đề, Thời Tiêu đã xác định chắc chắn rằng cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt chẳng có chút thiện cảm nào với mình, hơn nữa bản thân cô cũng chẳng muốn có mối quan hệ sâu sắc với cô ta, vì vậy cô không cần phải ép mình chịu đựng cô vậy Thời Tiêu chỉ khẽ gật đầu, coi như một lời chào hỏi qua từ lúc Thời Tiêu bước vào cửa, sắc mặt của Cẩm Phong đã vô cùng khó coi. Mặc dù Phong Cẩm Thành đã nhắc trước với cô, nhưng bao nhiêu năm nay. Khi mà cuối cùng cô ta cũng có đủ dũng khí để về nước, chào đón cô trở về chính là thông tin Diệp Trì đã lấy vợ. Nói thực lòng, Cẩm Phong thấy rất khó chịu, nhất là vợ Diệp Trì lại là một con nhóc kỳ quặc, điều này khiến cô thực sự không cam tâm.

truyện hôn nhân đã qua