truyện thời gian như hẹn
Dù vui mừng nhưng không ít khán giả lo lắng vì sợ 'lịch sử hoãn chiếu' lặp lại như phim của Dương Mịch và Hứa Khải trước đó. Được biết, An Lạc Truyện của Địch Lệ Nhiệt Ba và Cung Tuấn từng vướng tin đồn trang phục nam chính 'đạo nhái' trang phục Nhật Bản.
Đêm vẫn là đêm của hẹn hò. Chuyến tàu này chắc sẽ thưa người ? Sau một ngày bận rộn ngược xuôi, Anh về trên một chuyến tàu cuối, Vẫn kịp cho đêm tình chơi vơi. Hẹn gặp nhau ở trên sân ga, Em đã thao thức từ hôm qua, Xin tàu đưa anh đừng lỡ hẹn, Anh lại gần như chẳng hề xa. Nguyễn Thị Thanh Dương ( Oct. 11- 2011) NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG
Anh xoa nhẹ bờ vai của cô, giọng lạnh và trầm: "Nếu không có thực lực, 2thì phải có người tài.". Lê Tiếu ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt chợt có ý cười: "Có lý, quả nhiên anh ta và Hạ Sâm vẫn khác biệt." siêu cấp cưng chiều. Nếu Hạ Sâm muốn nắm quyền ở Thành
Vay Tiền Online Me. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để cấp cứu Bệnh viện Quân y thành phố Du An Hi vừa liếc nhìn là nhận ra ngay Từ Lai, lập tức nhoẻn cười chỉ lên cổ tay. Từ Lai hiểu ý, gật đầu, ngồi trên ghế chờ ở sảnh cấp cứu, với tay đội lại mũ lưỡi trai cho chắc, đôi mắt khuất dưới vành mũ chăm chú chơi game trên điện gửi thông báo cập nhật tin tức, cô lỡ tay một cái, giao diện game bị đóng, giao diện weibo được load xong liền thấy ngay tag người_đẹp_bình_tĩnh_cứu_hỏa, nhìn lại thì còn là hot search, nhìn kỹ hơn, cảnh trong video trông thật Lai lập tức bật video xem, cái này chẳng phải là cảnh quay xe hơi tự bốc cháy khi nãy sao? Mặc dù cô đã kéo thấp mũ nhưng vẫn bị quay thấy mà lại bị đăng lên mạng rồi. Từ Lai tiện tay kéo xuống xem bình luận, thật là dở khóc dở manh thối Oa oa, đây là chương trình thực tế hay là chuyện có thật thế, người đẹp ngầu không béo Tao cực gầy, Cực Gầy ơi, mày xem người đẹp nhà người ta đi, rồi lại nhìn lại mày đi [hình ảnh]LLYYTT Tay chủ xe được cứu kia phen này chắc ám ảnh lắm đây, mẹ kiếp, còn không bằng đàn hi ha ha LLYYTT bạn kỳ thị phụ nữ hay là như nào đây, là nam hay nữ đấy?Ngang qua thế giới của em Quả là hữu sắc hữu dũng, chị gái ơi, bụng em có lửa đốt, xin hãy đến dập tắt đi ❤ ❤Thánh nổ đệ nhất thiên hạ Du Giang đúng không? Người đẹp ơi, vé máy bay, đã mua! [hình ảnh]Cún shiba lông đen Ôi đệt, tôi đang thấy gì đây? Người đẹp này không phải là cái người tình nguyện viên hero gì đó người Mỹ sao hero cứu hộ>>Chó mực rất đen Phải phải phải, tôi từng xem video về mấy con chó bọn họ quay, không sai đâu, cứ tưởng là Hoa kiều chứ, hóa ra là người Du Giang, làm ơn cho xin tên weibo của chị gái hero đi!Từ Lai không xem tiếp nữa, tắt weibo, tiếp tục chơi có weibo triệu người theo dõi, là blogger đi đầu đăng những video đầy xúc động về việc cứu trợ chó hoang. Về sau ngày càng có nhiều người làm theo nên không đăng nữa. Tính từ lần đăng gần đây nhất đến giờ đã khoảng một năm, bài đó nói về chú chó cứu hộ tại khu vực thiên tai bị kiệt sức vì tham gia tìm kiếm người bị nhiên, có nằm mơ cô cũng không ngờ sau khi weibo của cô được tiết lộ, cô sẽ trở thành một hot blogger, tất nhiên đây là chuyện ngày vai bị vỗ nhẹ một cái, Tô An Hi gật đầu gọi cô “Đi.”“Đi thôi.” Từ Lai đứng dậy xoa xoa gáy.“Đợi đã.” Tô An Hi kéo tay Từ Lai, “Sao thế này, đỏ lên rồi.”Từ Lai cũng nhìn thử rồi đáp “Bị phải lửa, không nổi bọng nước, chẳng sao đâu.”Tô An Hi trợn mắt nhìn Từ Lai, kéo tay cô đi bôi thuốc, vừa làm vừa bảo “Anh hùng thật, vừa về đến nơi đã gây chú ý rồi, trông thế mà giỏi.”“Xem video rồi à?” Nói vậy thì chắc xem An Hi vứt miếng bông đi, cái tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mịn của Từ Lai mấy cái “Tình cờ thấy một bệnh nhân đang xem, liếc qua một cái là nhận ra ngay cái khuôn mặt bé nhỏ xinh đẹp này của bà.”Từ Lai gạt tay đối phương ra “Có đi hay không đây?”“Đi chứ, về nhà thay quần áo trước đã nhé.”Chẳng mấy chốc đã về đến khu tập thể quân đội. Từ Lai để Tô An Hi dừng xe rồi mới nói “Tôi ở đây chờ bà.”Tô An Hi hiện đã mặc quần áo bình thường thở dài bó tay, nhìn Từ Lai “Bà không về thăm nhà một tẹo à?”“Lúc nào phải về thì tự nhiên sẽ về thôi.” Từ Lai nói xong thì mở cửa chui ra khỏi xe, thuận tay đóng luôn lại.…Tô An Hi chọn một nhà hàng tư gia tên là “Hồi”, nghĩa là quay về. Thứ nhất là Từ Lai ở nước ngoài hiếm khi được ăn món ăn quê nhà, thứ hai là tẩy trần cho cô nàng. Vậy nên không hề do dự khi quyết định chọn nhà hàng Hồi’ hễ mở cửa thì lúc nào cũng có khách ghé đến chật nhà, không nhờ Tô An Hi quen chủ quán, dặn người ta giữ chỗ trước cho thì đến vào giờ này nhất định phải xếp xe trong bãi gửi, hai người vào thang máy đi thẳng lên tầng thang máy sáng choang, hai người đẹp sóng vai nhau đứng đối diện cửa kính trong suốt, chiều cao xấp xỉ nhau, còn dáng vóc ấy à, Tô An Hi mặc một chiếc little black dress ngực nở eo thon, Từ Lai mặc áo phông rộng thùng thình và quần soóc ngắn khoe đôi chân dài thẳng tắp trắng muốt, có thể gọi là một cặp giò đốt chỉ xét riêng tướng mạo thì Tô An Hi thuộc kiểu đẹp kiêu sa, lạnh lùng còn Từ Lai là kiểu xinh xắn, trẻ trung, dịu người là bạn học cấp ba, ở chung một khu tập thể, Tô An Hi lớn hơn Từ Lai một tuổi. Sau khi Từ Lai ra nước ngoài thì Tô An Hi cũng vào học trường quân đội. Mặc dù hiếm khi có dịp gặp nhau được một lần nhưng hễ gặp thì chẳng bao giờ cảm thấy ngượng ngùng, xa cách, là những người bạn thân thật sự!“Này, sao bà lại chọn về vào thời điểm này thế?” Trong lúc chờ món ăn mang lên, Tô An Hi hỏi bé này mỗi năm chỉ về hai lần, một lần vào Tết Nguyên đán, một lần vào Thanh minh, mỗi lần về chỉ ở lại một ngày. Lần này về vào lúc này chẳng hóa là mặt trời mọc đằng tây hay sao?Từ Lai nhấp một ngụm trà rồi đặt chén xuống, tay chống cằm, cười một tiếng “Không đi nữa.”Tô An Hi vốn cũng đang uống nước, nghe xong suýt thì bị sặc, rút vội mấy tờ khăn giấy lau miệng, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên và mừng rỡ “Tôi không nghe lầm chứ? Bà không đi nữa hả?”“Ừ, tôi đã chấp nhận thư mời của Đại học Du Giang rồi.” Từ Lai khẽ gật một cái, nhìn Tô An Hi cười tươi.“Gì thế?” Giọng Tô An Hi nâng thêm mấy đề-xi-ben, “Bà từ bỏ công việc ở viện nghiên cứu bên Mỹ để chạy về đây làm giáo viên hả? Bộ điên rồi à?”Ngón trỏ nhỏ nhắn của Từ Lai hững hờ miết quanh miệng chén một vòng, nước trà màu xanh nhạt sóng sánh trong veo, bỗng dưng lại nhớ tới cái người ngồi trong xe cứu hỏa, cô khoan thai ngẩng đầu lên, nói nhẹ như không “Thì bà cứ coi như là tôi điên đi.”Tô An Hi tỉnh táo quan sát nụ cười vui vẻ treo bên khóe môi Từ Lai thật cẩn thận, đan hai tay vào nhau đặt trên bàn rồi hỏi dò “Bà có chuyện gì giấu tôi phải không?”“Bà đoán đi.” Từ Lai ngước mắt, dựa vào lưng ghế, nhìn về phía Tô An Hi.“Đoán cái con khỉ.” Tô An Hi lườm Từ Lai một cái, con nhóc này bề ngoài thì có vẻ là một người đẹp thân thiện, cởi mở, cơ mà một khi chọc đúng chỗ thì mới biết mà đã không muốn nói thì bạn có cạy miệng, nó cũng không hé ra nửa chữ Lai cười bâng quơ một tiếng đáp lại Tô An Hi, thấy phục vụ đi đến bèn thủng thẳng bảo “Món ăn đến rồi.”Ăn cơm xong, Từ Lai định về luôn nhưng Tô An Hi nhất quyết không chịu, bắt phải đi tăng hai.“Mai bác sĩ Tô không phải đi làm hả?” Từ Lai bị lôi cổ lên xe, phì cười hỏi Tô An Hi đang lái xe.“Thế bà có đi hay không đây?” Tô An Hi liếc xéo sang uy hiếp.“Nếu không phải anh trai tôi…” Từ Lai ngưng lại, quay sang nhìn Tô An Hi, thấy nụ cười của cô nàng vụt tắt, lập tức đổi giọng ngay, “Có, có, có, thưa chị.”Hơn tám giờ, người ở Jiukeshu vẫn chưa thể gọi là đông, quỷ quái yêu ma còn chưa ra khỏi động. Tô An Hi dẫn Từ Lai đến một quán bar khá là đặc biệt theo phong cách retro hoài cổ nhưng cũng không kém phần hiện đại, tầng hai là một cái sân hình bán nguyệt có không ít người ngồi, dưới tầng một có đủ cả bàn ngồi theo nhóm lẫn ghế chân cao ngồi lẻ kết hợp hài hòa với tầng anh chàng đẹp trai mặc sơ mi giản dị tới gần, đánh mắt nhìn Từ Lai rồi quay sang nói với Tô An Hi “An Hi dẫn bạn đến à?”“Từ Lai.” Tô An Hi mỉm cười giới thiệu hai người với nhau, “Mạc Bỉnh Dương.”“Xin chào.”“Xin chào.”Hai người chào nhau xong, Mạc Bỉnh Dương phóng khoáng chỉ tay lên cầu thang “Hai người lên trước đi, tôi sẽ sắp xếp.”Hai người lên tầng hai ngồi, chỉ một lát sau phục vụ đã mang rượu, hoa quả và mấy món ăn nhẹ lên. Từ Lai liếc nhìn Tô An Hi “Tay họ Mạc này trông chẳng giống chủ quán bar gì cả nhỉ?”“Tiểu Lai Lai à, bà có thể đừng đem cách quan sát, đánh giá động vật đi áp dụng cho con người không?” Tô An Hi bó tay phì cười.“Con người thực ra cũng giống động vật thôi.”“Biết bà là chuyên gia rồi, gớm!” Tô An Hi liếc xéo Từ ít phút sau, Mạc Bỉnh Dương đã quay lên. Hỏi ra mới biết lần đầu tiên hai người gặp nhau là do Tô An Hi uống say bí tỉ ở quán, chẳng còn biết trời trăng gì, khóc lên khóc xuống, lại còn không mang tiền. Sau này, Tô An Hi thường hay đến đây hơn nên mới ngày càng thân Lai nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Tô An Hi, dường như đã đoán ra được điều gì.…Mười một giờ đêm, sân khấu tiệc đêm thác loạn muôn màu muôn vẻ của chốn phồn hoa đô hội ở đây mới vừa mở màn thì tiếng còi hụ đinh tai nhức óc rú lên, xé tan những kiều diễm và say mê đang lẩn mình trong bóng club giải trí ở Jiukeshu bị cháy, lửa cháy rất mạnh và nhanh chóng lan rộng ra xung sát giao thông, công an, cảnh sát chữa cháy lần lượt tiếp cận hiện trường, cả con đường Jiukeshu hỗn loạn, mọi người hối hả lao ra ngoài như những con ruồi mất đầu, dây cảnh giới được chăng, cảnh sát chữa cháy, cảnh sát giao thông và công an tích cực sơ tán mọi người khỏi khu vực Lai và Tô An Hi được sơ tán ra khu vực phía ngoài dây cảnh giới, cách địa điểm bị cháy một con đường.“Chao ôi, nghe nói là cảnh sát ập vào kiểm tra ma túy, kết quả chưa kịp bắt người thì đã cháy.”“Chẳng trách vừa rồi tôi thấy có chó nghiệp vụ chống ma túy, chắc chắn là lũ cắn thuốc châm lửa hòng tranh thủ lúc hỗn loạn để bỏ trốn.”“Nói thừa, chứ chẳng lẽ người ta dắt chó nghiệp vụ chống ma túy đến đây chơi à.”“…”Mặc dù hai người họ châu đầu ghé tai lại bàn tán nhưng Từ Lai đứng gần đó vẫn nghe được. Tô An Hi đứng bên cạnh nghe điện thoại xong thì quay sang bảo “Cần khám gấp, tôi phải về bệnh viện đây.”Từ Lai gật đầu “Ừ, uống rượu không được lái xe.”Tô An Hi cười bó tay “Tôi chỉ uống có một chén thôi.”“Một hớp cũng không được.” Về mặt này, Từ Lai hết sức nghiêm An Hi bắt taxi đi rồi, Từ Lai vốn cũng định về luôn, thế mà còn chưa kịp quay lưng đi đã liếc thấy hai chiếc xe cứu hỏa nữa tới, từ phía một trong hai chiếc xe, một người đàn ông cao ráo mặc quần áo chữa cháy màu xanh tím than nhảy xuống tiến về phía các đồng chí cảnh sát chữa cháy xung quanh con đường Jiukeshu này, bốn phương tám hướng đều dầy đặc các tòa nhà san sát nhau, liền với tòa nhà đang cháy là nhà dân, club, quán rượu có nhiều vật phẩm dễ bắt lửa và các đường ống khí đốt. Nếu không nhanh chóng khống chế đám cháy, lỡ như dẫn đến phát nổ thì hậu quả không chỉ giới hạn ở con phố này cảnh sát chữa cháy khẩn trương sử dụng súng phun nước áp lực cao nhằm tạm thời khống chế điểm cháy. Cận Thời Xuyên, Lục Phương Kỳ và trung đội trưởng Hình Lượng – trưởng đội cảnh sát phòng cháy chữa cháy khu vực bị nạn – cùng chăm chú nhìn lên góc tòa nhà mới được phun nước dập lửa, sắc mặt hết sức lo lắng.“Có khói trắng.” Cận Thời Xuyên nói, đội trưởng Hình đứng bên gật đầu, rõ ràng cũng đã phát hiện ra.“Vẫn chưa xác định được điểm bắt đầu của đám cháy, lửa cháy mạnh quá, lỡ như phát nổ thì hậu quả khôn lường.” Lục Phương Kỳ nhận nhìn của Cận Thời Xuyên sâu thăm thẳm, còn huyền bí hơn cả màn đêm, anh cất giọng nói trầm ấm, sang sảng, rất vang của mình “Chúng tôi chia nhóm nhỏ tiếp cận ngôi nhà. Phía đội trưởng Hình chịu trách nhiệm phun súng nước yểm hộ.”“Hay là để nhóm chúng tôi vào, các anh yểm hộ được không?” Đội trưởng Hình mở lời, đây là địa bàn họ quản lý, nếu chỉ ở ngoài phun súng nước yểm hộ, bị truyền ra ngoài thì thật mất mặt.“Đội trưởng Hình không yên tâm à?” Cận Thời Xuyên nói thản nhiên nhưng lại có khí thế o ép người trưởng Hình xua tay bật cười “Đội trưởng Cận là cấp trên chỉ huy, sao tôi lại không yên tâm chứ?”“Vậy quyết định thế đi.” Cận Thời Xuyên vỗ vai đội trưởng Hình, hô to gọi “Lưu Húc.”“Có.” Lưu Húc lập tức chạy lại.“Đeo mặt nạ phòng độc, cầm theo bình chữa cháy, gọi một nhóm vào đó với tôi.”Cận Thời Xuyên vừa dứt lời, đội trưởng Hình liền hỏi “Anh cũng vào à?”“Có vấn đề gì à?”Đội trưởng Hình quan sát dáng vẻ ung dung của Cận Thời Xuyên, thế là tự nhiên bật cười. Hai người họ chưa từng hợp tác lần nào nhưng ba chữ Cận Thời Xuyên thì nổi tiếng khắp trung đoàn, mọi người đều bảo cậu ta là một con dao sắc, biết cách để đạt được tốc độ tối đa, thiệt hại tối thiểu, không ngạo mạn, nghe nói cấp trên đã sắp xếp cho cậu ta thi thăng quân hàm trước thời hạn rồi, thế mà cậu ta vẫn cứ vậy, nhiệt tình sôi sùng sục xông pha ở tuyến người này, vừa là kẻ có tài, mà cũng là một kẻ khác Thời Xuyên thấy đội trưởng Hình thể hiện vẻ do dự lồ lộ trên mặt thì nhếch môi cười, chuyển con mắt, giọng vang như chuông đồng “Tiếp cận đám cháy.”“Rõ.” Một vài chiến sĩ phòng cháy chữa cháy cõng trang bị dập lửa, đứng nghiêm, khí thế dũng mãnh chìm dần vào trong màn khói bốc mù Phương Kỳ đứng sóng vai cùng đội trưởng Hình bảo “Tính cậu ta là thế đấy, đội trưởng Hình chớ để bụng làm gì!”Chỉ ít phút sau, thình lình mọi người nghe thấy một tiếng nổ tung, mặt đất cũng rung cả lên. Cặp lông mày của Lục Phương Kỳ nhíu chặt, hét vào bộ đàm “Xảy ra chuyện gì thế?”Chờ một chút mới nghe thấy tiếng cười nhè nhẹ của Cận Thời Xuyên ở đầu bên kia “Căng thẳng gì thế? Chẳng có chuyện gì hết.”Cuối cùng, điểm cháy cũng bị dập tắt. Cả quảng trường Jiukeshu nồng nặc mùi khét lẹt gay mũi, làn khói đen sì rúc vào bầu trời đêm, không nhìn ra nổi đâu là trời đêm đâu là Cận Thời Xuyên đi từ trong ra, người bám đầy bụi đen. Nguyên một dàn các anh chàng cao ráo, phong độ nối nhau nhịp bước, giống y như cảnh quay từ đám cháy bước ra trong phim. Người thanh niên đi đầu cao to, oai vệ, bước đi như gió, dù cho mặt mày lem luốc bẩn vẫn không vùi lấp nổi độ ngầu ngút trời của anh đông người đứng xem xung quanh đều vỗ tay tán dương những chiến sĩ anh dũng không chùn bước trước nguy Lai mỉm cười, cái nhìn chưa lúc nào rời khỏi gã đàn ông đi từ trong đám cháy ra kia, đôi mắt sáng tựa vì quay lưng lại nhìn. Ngay sau lưng có một cửa hàng tiện lợi đang mở. Từ Lai đi về phía báo động, mọi người thu Phương Kỳ đang nói chuyện với Cận Thời Xuyên thì nhác thấy một cô gái đi về phía này. Anh ta huých cùi chỏ vào người Cận Thời Xuyên trêu “Ông đi đến đâu cũng có người ân cần thăm hỏi đến đó nhỉ, mẹ kiếp, thật đáng ghét.”Từ Lai đi đến đứng trước mặt Cận Thời Xuyên đưa chai nước cho anh, mỉm cười chào một tiếng “Cận đại ca, uống nước này.”Lục Phương Kỳ nhìn hai người như thể gặp phải ma, thế này có vẻ không giống như đến bắt chuyện. Anh ta hồ nghi hỏi “Hai người quen nhau hả?”“Quen.”“Không quen.”Hai người đồng thanh trả lời, Lục Phương Kỳ choáng toàn giả có chuyện muốn nóiGặp lại nhau, vốn dĩ có thể là như này…Lai Lai Không quen hả? Ok, anh trưởng Cận Đừng trách tôi, mười năm trước em vừa mới dậy thì mà phải không?Tiểu Lộ Mười lăm tuổi là mới dậy thì hả? Này, cứ Forever Alone mãi đi Lai Tiểu Lộ, bọn mình đi thôi!Chú thích*nhà hàng tư gia 私房菜 là một kiểu nhà hàng do gia đình tự mở không cần được cấp phép đăng kí kinh doanh, không có thực đơn cố định mà tùy theo đầu bếp, không quảng cáo công khai mà hoàn toàn dựa vào phương thức truyền miệng, thường có quy mô nhỏ, món ăn có hương vị truyền thống độc đáo, khiến thực khách có cảm giác như đến làm khách tại gia đình để thưởng thức bữa ăn. Đọc thêm tại baidu.*Little black dress LBD là một chiếc đầm đen đơn giản thường ngắn trên đầu gối và mang ý nghĩa của một cách mạng thời trang cho nữ giới được đi đầu bởi nhà mốt Coco Chanel. Tạp chí bazaar Việt Nam đã viết một bài rất có tính truyền cảm hứng về LBD. Đọc thêm ở link. Ngoài ra nó còn có 1 bài viết hệ thống trên wikipedia.*Tên khu Jiukeshu 九棵樹 nghĩa là chín gốc cây*Phong cách retro trong thiết kế nội thất bắt nguồn từ Bắc Âu vào những năm 50 và đã mang đến sự thay đổi trên toàn thế giới. Những tư tưởng hiện đại cấp tiến đã làm thay đổi phong cách thiết kế. Phong cách retro biểu hiện cho sự chân thành, đơn giản, nhưng hiện đại và quyến rũ trong cuộc sống hiện đại. Có thể nói rằng, retro là một phong cách mang tính chất hoài cổ nhưng cũng không kém phần hiện đại. Những món nội thất là sự kết tinh của những điều đơn giản và đẹp một cách rất đặc trưng, nó mang trong mình những nét đẹp tinh túy của thời gian và hơi thở của thời đại ngày nay. Đọc thêm tại link.*bàn ngồi theo nhóm và ghế chân cao bàn ngồi theo nhóm 卡座 ở đây cụ thể muốn nhắc đến kiểu bàn xếp 2 chiếc sô pha đối diện nhau qua một chiếc bàn và đấu lưng với một chiếc sô pha khác như hình. Ghế chân cao có thể là loại một chân hoặc 3, 4 chân, tùy, nhưng chắc chắn là chân nó rất cao xem thử vài hình minh họa.*Diễn biến của một đám cháy lớn Mọi người có thể tham khảo bài tường thuật diễn biến vụ cháy quán karaoke trên đường Trần Thánh Tông, Hà Nội tháng 11 năm 2016 làm chết 13 người để biết chính xác những gì xảy ra và tổ chức công tác chữa cháy, cứu nạn, cứu hộ. Vụ này khá tương tự về vị trí, quy mô vụ cháy kể trong truyện. Link.*Ngoài lề một chút về mấy cái cấp bậc Trung đội trưởng thì bé hơn Đại đội trưởng và chỉ có quy mô từ cấp đại đội trở lên mới có Chính ủy viên. Từ Trung đoàn trở lên chức danh này gọi là Chính ủy.
Cận Thời Xuyên đi họp trên trung đoàn, tan họp cái là định đánh bài chuồn ngay. Dẫu sao cũng đã được Lục Phương Kỳ tiêm cho một mũi dự phòng trước khi đi, chuyện lần trước xem mắt bị hỏng, lần này trung đội trưởng nhất định sẽ túm gáy lại tính ấy, Cận Thời Xuyên không nói gì, tự đánh xe đi. Có điều những lời Lục Phương Kỳ nói thì liên tục quẩn quanh trong đầu anh, lời nói khó nghe là lời thật, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Ngờ đâu còn chưa kịp đứng dậy đã bị cặp mắt tinh tường của trung đoàn trưởng tia thấy.“Cận Thời Xuyên, đến phòng tôi.” Nói xong trung đội trưởng cứ thế đi trước.“Rõ.” Cận Thời Xuyên đáp mà chẳng hề quýnh Chí Hào, một đồng chí từng cùng đại đội với Cận Thời Xuyên, năm ngoái mới được điều sang làm phòng cháy, thấy anh đang định chuồn rồi lại làm ra vẻ không hề hoảng hốt là đại khái đoán được ngay, thầm cười trộm một ta cầm tài liệu đi qua chỗ Cận Thời Xuyên nói bằng giọng hơi có vẻ hả hê “Lại đắc tội trung đoàn trưởng hả?”Cận Thời Xuyên thấy Chu Chí Hào cười phớ lớ bèn cầm xấp tài liệu đập vào người anh ta “Đừng đùa với tôi, biến!”Chu Chí Hào nhìn theo bóng lưng Cận Thời Xuyên không khỏi hoài niệm những tháng ngày từng chiến đấu kề vai sát cánh với phòng của trung đoàn tiếng gõ cửa rồi Cận Thời Xuyên hô to, rõ, dứt khoát “Báo cáo.”“Vào đi.”Cận Thời Xuyên mở cửa vào phòng, đóng cửa lại, nghiêm trang chào đồng chí trung đoàn trưởng đang ngồi sau bàn làm việc “Trung đoàn trưởng.”Văn Khánh Quốc năm mươi tuổi, thích vận động, cơ thể khỏe mạnh, rất có phong độ, ngẩng đầu nhìn Cận Thời Xuyên rồi hỏi anh ta “Không có gì nói với tôi hả?”“Báo cáo, không có.” Cận Thời Xuyên lập tức trả Khánh Quốc lấy tay đập bàn “Dám nói không có với tôi à?”Cận Thời Xuyên biết không trốn được, đành nhìn về phía Văn Khánh Quốc nói “Hôm ấy có tình huống khẩn cấp nên không đi được ạ.”“Vớ vẩn.” Văn Khánh Quốc trừng mắt, chỉ tay vào Cận Thời Xuyên cao to lừng lững đứng trước mặt, “Một cái xe tự bốc cháy mà cần cậu phải đích thân dẫn đội hả, cái thằng này, rõ ràng là cậu muốn trốn gặp con gái nhà người ta.”“Gần điểm cháy có trạm xăng dầu, cái này có ghi trong báo cáo ạ.”“Đừng có hòng lừa tôi, tôi cũng có cơ sở ở đây đấy, tình huống có nghiêm trọng không tôi lại không biết sao? Thằng oắt con nhà cậu rõ ràng cố ý.”Cận Thời Xuyên đứng nghiêm, người ta đã định tội mình rồi, còn phản bác làm gì nữa, sự thật cũng đúng là đã nghĩ như vậy, cho nên chỉ có thể đứng im thin thít nhìn Văn Khánh Quốc, để mặc ông thích nói gì thì Khánh Quốc thấy Cận Thời Xuyên như vậy thì dở khóc dở cười, thằng bé này chuyên gia xài chiêu im lặng là vàng này với ông. Văn Khánh Quốc thở dài “Sắp xếp cho cậu thi sát hạch thì cậu trì hoãn, giới thiệu đối tượng cho cậu thì cậu chuồn mất. Thời Xuyên, hôm nay cậu đứng đây nói thẳng ra cho tôi nghe xem, rốt cuộc thì cậu muốn thế nào hả?”“Cháu không muốn cởi bỏ cảnh phục, một ngày làm lính chữa cháy, cả đời là lính chữa cháy, hoặc đến tuổi bị bắt phải về hưu hoặc là nằm lại nơi cứu hộ.” Cận Thời Xuyên đáp rất nhẹ nhàng nhưng nội dung thì nặng nề, dừng một chút rồi mới nói tiếp, “Tạm thời cháu không có ý định thay đổi chức vụ, còn về chuyện tìm đối tượng, cháu không muốn hại con gái nhà người ta đâu ạ.”Lính chữa cháy cực kỳ khó lấy vợ vì họ chẳng thể nào cho nửa kia một cuộc sống an ổn, bầu bạn sớm tối, càng không thể đảm bảo sẽ đầu bạc răng long, suốt đời suốt kiếp.“Nghĩa vụ của người lính là gì?” Văn Khánh Quốc hỏi.“Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cấp trên ạ.” Cận Thời Xuyên Khánh Quốc gật đầu, cái cây non tốt thế này sao có thể để nó mọc ở vệ đường, những đứa tố chất kém hơn thằng bé mà cầu vai còn đã nhiều hơn nó một vạch rồi, người lính giỏi nằm trong tay ông sao có thể để chịu cảnh thua kém những người khác.“Cậu biết thế là tốt, bữa sau bố trí cho cậu thi sát hạch lần nữa, cứ thử chống đối tôi nữa xem.”Cận Thời Xuyên thở dài đầu hàng, nói thế thì bảo anh còn nói gì được nữa, có nói cũng vô Khánh Quốc phẩy tay “Được rồi, về đi.”Cận Thời Xuyên đứng nghiêm chỉnh chào theo quân lễ rồi mở cửa ra cánh cửa một lần nữa được đóng lại, Văn Khánh Quốc lắc đầu, có gia thế tốt như vậy, người lính tốt như vậy, thế mà hết lần này đến lần khác cứng đầu cứng cổ đòi ở lại đội chữa cháy cho kỳ được, lỡ như có một ngày thì ông biết ăn nói thế nào với người ta chứ? Cứ nghĩ đến là thấy mệt cả Thời Xuyên đánh xe ra để quay về đội, mới ra được đến cổng của trung đoàn thì tin báo tin nhắn điện thoại vang lên. Anh liếc nhìn qua dãy số người gửi, kể từ sau hôm cô ta gửi cho anh cái tin nhắn kỳ quặc kêu cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày thì không liên lạc gì nữa, không ngờ hôm nay lại bắt lúc chờ hết đèn đỏ, anh mở tin nhắn ra xem, vẫn cụt ngủn giống lần Khi nào được nghỉ?Cận Thời Xuyên ngẫm nghĩ một chút rồi dứt khoát bấm gọi Lai qua thành phố bên cạnh chơi mấy hôm, hôm nay vừa về liền đến trung tâm chó tìm kiếm cứu hộ LT. LT là một tổ chức cứu trợ khẩn cấp tư nhân phi lợi nhuận ở Trung Quốc, phân bố khắp mấy chục tỉnh và khu tự trị trên cả nước. Trung tâm ở Du Giang cũng khá có tiếng, có điều tình nguyện viên ở đây đều vướng công việc chính của mình, dẫu sao thì chỗ này cũng đâu có khả năng chi trả đồng trưởng Lão Phan thấy Từ Lai đang ở sân huấn luyện vui vẻ chơi với Bình An nên không quấy rầy mà đi thẳng vào trong Lai huấn luyện Bình An một lượt rồi thưởng cho nó chơi bóng còn mình thì lấy điện thoại ra xem, đột nhiên nhớ ra Cận Thời Xuyên vẫn chưa trả lời tin nhắn hôm bữa của mình, mấy hôm nay bận cũng quên béng mất. Thế là cô hí hoáy với chiếc điện thoại, gửi cho anh một tin nhắn hỏi xem khi nào được bao lâu sau thì được gọi lại. Từ Lai vừa nhìn thấy màn hình báo cuộc gọi đến liền cười tươi như hoa, xoa đầu Bình An đi nhặt bóng về cho cô rồi lại thuận tay móc quả bóng nó đang ngậm ném vèo đi. Bình An lập tức cong đuôi đuổi theo.“Giờ có rảnh không?” Điện thoại vừa thông, giọng nói trầm trầm quyến rũ của anh liền vang lên, có điều rất bình Lai cảm thấy giọng nói dễ nghe này rất hay, vấn đề là tại sao lại cảm thấy nó miễn cưỡng thế nhỉ?Chẳng liên quan đến cô! Từ Lai cười, đáp ngay “Có! Có rảnh ạ!”Cận Thời Xuyên nghe kiểu gì cũng thấy giọng nói này rất vui vẻ, anh húng hắng giọng rồi bảo “Giờ tôi có thời gian gặp cô này.”“Ồ.”“Ồ cái gì, có gặp không?” Cận Thời Xuyên bất giác chẳng hiểu tại sao mình lại thấy hơi bực bội nữa.“Gặp chứ!” Giọng nói của Từ Lai trong trẻo, nhẹ nhàng như đám mây trắng trên kia đang bồng bềnh trôi giữa bầu trời xanh, mềm mại vô tận.“Gặp ở đâu?”“Trung tâm chó tìm kiếm cứu hộ LT.”“Biết rồi.” Cận Thời Xuyên nói xong là cúp điện thoại Lai nghe thấy âm báo tút tút, bất giác bật cười, hồi đó Cận đại ca không lạnh lùng thế này.“Bình An, quay về.” Từ Lai gọi Bình An đang chơi vui vẻ một tiếng, nhóc con lập tức liền chạy về phía Lai ngồi khoanh chân, chỉ một ngón tay ra lệnh cho Bình An vừa chạy tới “Ngồi.”Bình An thè lè lưỡi ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi xuống bãi cỏ, trông giống y như đúc dáng vẻ Truy Phong năm Lai vươn tay vuốt bộ lông màu nắng của Bình An, cười rồi bảo “Tí nữa sẽ giới thiệu với mày chủ nhân tương lai của mày nhé.”Bình An sủa gâu gâu mấy tiếng, đôi mắt đen láy sáng ngời chăm chú nhìn Từ Lai.“Sao? Không vui à?” Từ Lai nhìn là biết ngay tâm trạng của nó, tay từ vuốt chuyển thành vỗ nhẹ, “Yên tâm, mày nhất định sẽ thích anh ấy.”Cận Thời Xuyên lái xe đến cổng trung tâm. Cửa chính có ba-ri-e chặn, bảo vệ gác cổng vừa trông thấy Cận Thời Xuyên liền vội ấn nút mở thanh chắn rồi tươi cười chào hỏi “Lâu lắm mới thấy đội trưởng Cận tới!”“Cảm ơn anh Vương.” Nói xong anh liền lái xe vào xe cẩn thận xong, Cận Thời Xuyên vừa xuống xe liền gặp ngay Lão Phan đang đứng ở đầu thềm nhà văn phòng. Anh cười một cái chào hỏi rồi đi về phía đó.“Sao ông lại tới đây?” Lão Phan từng là đồng chí chiến hữu với Cận Thời Xuyên, sau khi giải ngũ thì tham gia trung tâm cứu trợ LT. Sau khi Cận Thời Xuyên cũng quay về Du Giang thì bữa nào được nghỉ, rảnh rỗi là lại qua tìm Lão Phan uống mấy chén.“Gặp một người.” Cận Thời Xuyên cười Phan thấy Cận Thời Xuyên mặc đồng phục thẳng thớm trông tuấn tú, phong độ thì đập đập lên cánh tay anh “Bảo tôi nói xem bộ quần áo nào đẹp nhất, thì nhất định là bộ đồng phục này, còn nếu hỏi tôi ai là người mặc cảnh phục chuẩn nhất thì đây sẽ đáp ngay là ông.”“Không nỡ thế sao còn xin nghỉ?”“Còn cách nào khác nữa đâu, vợ con quan trọng hơn hết mà.” Lão Phan vừa nhắc đến bà xã là khuôn mặt lập tức rạng ngời hạnh phúc, nhìn Cận Thời Xuyên hỏi, “Ông đấy, đẹp trai nhất nhì thế này, sao còn chưa thấy tính toán gì việc cả đời hả?”Cận Thời Xuyên chẳng còn gì để nói nữa rồi, hôm nay làm sao mà gặp ai cũng thấy hỏi chuyện này thế chứ, anh lắc đầu “Vội gì.”“Sắp ba mươi rồi, tìm dần đi thôi.” Lão Phan biết Cận Thời Xuyên khá rõ, thằng cha này giờ trông thì chững chạc vậy chứ năm đó lúc mới vào doanh trại là diện đầu bò đầu bướu hạng nhất. Quân ngũ đúng là một cái lò luyện khổng lồ, tôi luyện cậu ta tốt đến nhường Thời Xuyên chỉ cười suông, không đáp Phan cũng tự biết mình chẳng nói nổi thằng cha này đâu mà, bỗng dưng nhớ ra cậu ta bảo đến đây gặp một người, thế là hỏi một lèo “Ông bảo là đi gặp một người nhỉ? Ở đây hả? Ai thế?”“Một cô gái.” Cận Thời Xuyên lập tức nhận được cái nhìn đầy ẩn ý của Lão Phan.“Ái chà, mới vừa bảo ông nên đi tìm đi, thì ra là đã hẹn hò rồi hả? Được lắm! Hại tôi mất công lo thừa, có điều nghĩ sao mà lại hẹn ở chỗ này? Cô bé kia là tình nguyện viên à?” Lão Phan tiếp tục khai Thời Xuyên cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể nói “Không phải, đừng hiểu lầm, là chuyện nghiêm chỉnh đấy, người ta hẹn tôi đến, tôi cũng đang không biết sao lại hẹn ở chỗ này nữa.”Lão Phan hỏi lại ngay “Ai thế?”“Tôi không biết tên cô ta.”“Hôm nay nhóm bọn tôi chỉ có một cô gái thôi, đang ở sân huấn luyện đấy, tôi dẫn ông đi xem xem có đúng không.” Lão Phan thực không tài nào hiểu nổi, hẹn người mà lại không biết tên, làm với chả đến sân huấn luyện, nhìn từ xa có thể trông thấy một người một chó đang nằm trên bãi cỏ, trông rất tùy tiện. Lão Phan vừa chỉ tay vừa nói cho Cận Thời Xuyên biết “Em ấy là Từ Lai, huấn luyện viên huấn luyện chó có tiếng ở Mỹ, hơn nữa hình như còn là chuyên gia nghiên cứu giống chó gì đó nữa kia, tóm lại là một cô gái tuổi trẻ tài cao. Hơn nữa, ông không tưởng tượng nổi đâu, em ấy còn từng trải qua thảm họa động đất ở Dương Xuyên cách đây chục năm, là một trong những người sống sót đấy.”“Từ… Lai?” Cận Thời Xuyên nhẩm lại tên cô, bỗng nhiên bật cười, mọi chuyện cũng dần dần sáng tỏ hẳn.…“Em gái à, em đừng sợ, bọn anh nhất định sẽ cứu em ra.”“Vâng, em không sợ, em không sợ đâu ạ.”“Ừ, thế em tên là gì?”“Em là Từ Lai, “từ lai” trong “thanh phong từ lai” ạ.”
Trời vào thu, đêm xuống là mưa, ngày lên lại trong xanh, thời tiết thay đổi nhanh như khuôn mặt em mặt trời lên cao ngang đỉnh núi, các đội viên khỏe khoắn sung mãn của đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt đã sớm lên thao trường, bắt đầu một ngày huấn Thời Xuyên đứng thẳng cạnh đường chạy, mặt lạnh tanh, nghiêm nghị, quét một vòng quan sát mọi người cực kỳ thiếu kiên nhẫn.“Đỗ Thành, cậu đi sau tản bộ đấy à?” Cận Thời Xuyên lớn tiếng quát một cậu chàng chạy cuối đội hình, còn bồi thêm một câu, “Có cần cho cậu thêm cái ô không?”“Báo cáo, không cần.” Đỗ Thành vội ngẩng đầu nhìn Cận Thời Xuyên, đôi mắt sắc lẹm của anh khiến cậu chàng giật bắn mình, co giò cố chạy nhanh Phương Kỳ đi từ sau lưng lại, vừa hay nghe được, lắc đầu cười bảo “Đội trưởng ma quỷ thật.”“Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu, yêu cầu nghiêm khắc cũng là vì tốt cho mọi người.” Cận Thời Xuyên quan sát đội ngũ mặc đồ rằn ri đằng kia không chớp mắt.“Bạn đẹp bạn có quyền.”Cận Thời Xuyên trừng mắt liếc Lục Phương Kỳ “Tôi phát hiện gần đây ông nói hơi bị nhiều đấy.”Lục Phương Kỳ đang muốn nói chuyện thì điện thoại trên người Cận Thời Xuyên bất ngờ vang lên một tiếng, mặt mày lập tức tỏ rõ vẻ mờ ám.“Ái chà chà, ngày nào sáng tối cũng đều đặn kêu một tiếng nhé, là em gái bữa đó đưa nước cho ông hả?” Lục Phương Kỳ cười toe toét, “Nói nghe chút xem nào.”“Nói cái con khỉ.” Cận Thời Xuyên vòng tay gô cổ Lục Phương Kỳ chạy vào thao trường, gia nhập đội hình chạy Phương Kỳ thế mà đoán không hề sai, tin nhắn này chính xác do Từ Lai ngày nay, Từ Lai chăm chỉ gửi tin nhắn cho Cận Thời Xuyên, cũng chẳng có nội dung gì phong phú, chỉ quanh quẩn “Chào buổi sáng”, “Buổi trưa vui vẻ” và “Ngủ ngon”.Toàn bộ chúng Cận Thời Xuyên đều không trả lời. Vì bình thường nếu không đi tập luyện thì có nghĩa là phải đi làm nhiệm vụ, lấy đâu ra thì giờ nghịch điện thoảng, buổi tối, trước khi đi ngủ thì đọc qua một lượt rồi đáp lại “Ừ” một cái xong quẳng điện thoại sang một bên đi ngủ, chẳng quan tâm xem có tin nhắn đến nữa cũng vậy, Cận Thời Xuyên đang trên thao trường mồ hôi đổ ròng ròng vẫn còn dư sức quát các đội viên phải gia tăng tốc độ, dùng đầu ngón chân cũng đoán được tin nhắn con bé họ Từ kia gửi là “Chào buổi sáng”.Mà sự thực đúng là như thế, tin nhắn vừa rồi đúng là Từ Lai gửi và nội dung cũng chính xác là “Chào buổi sáng”.…Buổi chiều Tần Thụy gọi điện kêu Từ Lai đi ăn tối. Đến lúc đó Từ Lai mới nhớ ra mình còn nợ chưa trả vậy nên đồng ý ngay, nói là lần này phải để cô nàng Thụy thầm cười trong bụng, sao có thể để đứa nhỏ nhất mời chứ, để Từ Úc biết thì không lằng nhằng lý luận nhiều, cứ thản nhiên bảo Từ Lai “Nhắn cho anh cái địa chỉ, đến giờ anh qua đón.”“Vâng.” Từ Lai cúp máy rồi gửi ngay địa chỉ cho Tần giờ, Tần Thụy gần đến tiểu khu Nam Thành, gọi điện báo trước cho Từ Lai biết anh sắp đến rồi. Từ Lai cũng đã cho Bình An ăn xong, dặn cậu bé ngoan ngoãn trông nhà rồi đóng cửa ra tan tầm cao điểm, chiếc xe của Tần Thụy tách khỏi dòng xe, tấp vào lề đường, bấm còi gọi Từ Lai đang đứng nghịch điện thoại chăm Lai nhìn lên, vẫy tay với Tần Thụy, mở cửa ghế trước chui vào, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi “Đi đâu ăn vậy ạ?”Tần Thụy cho xe nhập lại vào dòng xe đang di chuyển rồi mới trả lời “Ngõ số 6.”“Các anh định ăn sạt nhà em đấy à?” Từ Lai cười méo nghe thấy cái tên “Ngõ số 6” quá bình thường mà lầm, chẳng ai ở Du Giang mà chưa từng nghe tiếng nó cả. Biết thì biết nhưng thực sự có rất ít người có thể vào đó ăn một xe đi vào một cái sân rộng, tất cả các xe đang đỗ ở đây đều là xe sang. Từ Lai xuống xe, đóng cửa, liếc nhìn bốn không thể tin được, cứ y như mở triển lãm siêu xe Lai ngẩng mặt nhìn lên, cuối bậc tam cấp là hai cánh cửa y như cửa cung trong Tử Cấm Thành, lan can trạm trổ, bậc thềm đá xanh, đèn lồng treo cao, một kiến trúc mang đầy màu sắc cổ xưa được bao bọc bởi những tòa nhà hiện đại.“Mọi người đến cả rồi, đi vào đi.” Tần Thụy dẫn Từ Lai vào trong lại có một cái sân nữa, nhỏ hơn chỗ đỗ xe bên ngoài một chút nhưng cảnh quan thì rất cầu nhỏ bắc ngang dòng suối, hàng rào nhọn hoắt, cổ thụ đổ bóng mát rượi, chiếc đu dây đưa tâm hồn con người ta lắng dịu lý nhận ra Tần Thụy, bước đến chào hỏi “Tần tiên sinh, Hoắc tiên sinh đã đến rồi, mời đi theo tôi.”Hai người theo quản lý lên gác hai, Từ Lai từng nghe tiếng nơi này nhưng chưa thực tới bao giờ, lần này được dịp ngắm nhìn khối kiến trúc này, quả thực hết sức kinh lý gõ gian phòng riêng tên là “Nhã cư” rồi đẩy cửa ra, nghiêng người mời hai người gian phòng, Hoắc Nham Tông và Hàn Phóng đang ngồi trên ghế nói chuyện phiếm, thấy Từ Lai đến thì chào hỏi, mời ngồi, gọi quản lý đưa đồ ăn lên.“Hỏi khí không phải, ai là người chọn chỗ này vậy ạ?” Từ Lai nhìn ba người đàn Phóng lập tức chỉ Hoắc Nham Tông “Còn phải đoán nữa hả?”Từ Lai lắc lắc đầu “Mục nát, thật là mục nát, xa hoa, quá mức xa hoa!”Hoắc Nham Tông nhìn Từ Lai, cười cười, nói với cô “Mùi vị món ăn chỗ này không tệ lắm đâu, em sẽ thích cho mà xem.”“Anh Nham Tông, em chỉ là người làm công ăn lương thôi.” Từ Lai hạ quyết tâm, “Không bao nổi chỗ này đâu ạ!”Ba gã đàn ông nhìn nhau rồi bật Thụy bảo “Nãy trên đường đi còn bảo với tôi là bọn mình muốn ăn sạt nhà người ta đấy.”Hàn Phóng cũng cười “Có Hoắc tổng của chúng ta, em sợ gì chứ.”Hoắc Nham Tông trừng mắt với Hàn Phóng, cũng thấy rất vui vẻ “Lai Lai, ai đã bắt em trả tiền đâu nào?”“Vậy thì không hay lắm.” Từ Lai khẽ mỉm cười, “Dù sao cũng là em mời cơm mà!”“Em chủ trì anh chủ chi, được chứ hả?” Hoắc Nham Tông dịu dàng Lai tươi cười ra mặt “Quá được ạ.”Món ăn được đưa lên, Từ Lai cầm đũa nếm thử, mùi vị đúng là tuyệt thật, mỗi một món ăn đều có đặc sắc riêng, khó trách cái người lắm tiền, xảo quyệt, kén ăn ngồi kia lại trở thành khách quen của chỗ một bữa cơm, ba tiếng đồng hồ thoắt cái trôi qua, Hoắc Nham Tông ký hóa đơn thanh toán, Từ Lai xem đồng hồ, đã hơn chín giờ.“Qua chỗ tôi ngồi chút chứ hả?” Hoắc Nham Tông nhìn ba người là thứ bảy, Tần Thụy không cần đến trường quân đội, Hàn Phóng gần đây không vướng vụ án nào, giờ làm việc cũng có thể du di được, vậy nên mọi người đều đổ dồn nhìn Từ Lai gật đầu “Được ạ.”Tần Thụy không uống rượu nên tất cả lên xe anh ấy ngồi. Đang đi nửa đường thì bị ngăn lại, phía trước có tiếng xe cảnh sát, xa hơn nữa hình như có ánh lửa, khói đen lơ lửng bốc lên không trung.“Chắc là cháy rồi.” Hàn Phóng quan sát rồi nói với mọi người.“Đổi đường khác đi.” Hoắc Nham Tông nói với Tần Thụy.“Ơ kìa, Lai Lai!” Hàn Phóng gọi với theo Từ Lai đã mở cửa xuống Lai đang nghĩ không biết có phải đội của Cận Thời Xuyên không thì thấy trên xe cứu hỏa có viết tên Đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt Du Giang thì biết chắc chắn là họ rồi. Có không ít người vây xung quanh xem, bên trong tiểu khu loáng thoáng có tiếng người chửi một căn hộ của tiểu khu bị cháy, lửa đã được dập rồi nhưng chuyện vẫn chưa đến đó là xong. Có mấy gã đàn ông vây lính chữa cháy lại đánh chửi xối Thời Xuyên và các anh em mới từ chỗ đám cháy ra thì thấy ngay cảnh này. Trước khi vào trong đám cháy cũng đã ầm ĩ rồi, Sa Hải, đội viên của đại đội được phân công giải thích với người dân còn anh và đội trưởng Triệu dẫn người vào đám hiểu sao giờ vẫn còn cãi cọ, anh vội vã đi qua đó.“Làm gì thế?” Giọng anh hơi khàn, chắc có lẽ nãy hít phải khói trong đám gã đàn ông kia phớt lờ các chiến sĩ chữa cháy, không ngừng chửi bậy, dọa đánh.“Mẹ kiếp, mấy thằng chó đẻ này mà cũng là cứu hỏa, cứu hỏa đếch gì chúng mày.”“Lính chữa cháy hả, mẹ mày chứ, có tài cán gì mà cũng đòi làm lính chữa cháy? Bọn tao đóng tiền thuế nuôi một lũ phế vật rồi…”“…”Cận Thời Xuyên nghe xong liền nổi nóng, xông lên kéo mấy người lính chữa cháy đang đứng chịu trận ở đấy ra.“Các anh nói gì hả?” Chiều cao 1m88 của anh có ưu thế vượt trội hơn hẳn, chỉ đứng không cũng đã có uy, hơn nữa hiện giờ anh lại còn đang nóng nảy, trông càng đáng sợ gã đàn ông kia lập tức giật lùi về sau rồi lại sáp tới, gã to mồm nhất trong đám vừa nãy đã đả thương một chiến sĩ phòng cháy chữa ta nghển cổ lên, miệng nồng nặc hơi rượu, há miệng nhe nanh quát lên với Cận Thời Xuyên “Ông mày bảo chúng bay là bọn chó đẻ, phế vật đấy, sao hả, giỏi thì đánh tao xem!”Cận Thời Xuyên xiết chặt nắm đấm, từng bó cơ trên người căng lên, Lục Phương Kỳ thấy thế vội vàng giữ anh lại “Không thể ra tay được đâu, nhịn đi!”“Ha ha, sao? Không dám hả?” Gã đàn ông kia thấy tay lính chữa cháy này chỉ được cái to xác chứ không dám đánh thật nên càng thêm hăng, “Ông mày có thách mày cũng chẳng dám, một lũ nít ranh ăn hại.”“Mẹ kiếp, ông nói lại lần nữa xem!” Cận Thời Xuyên đanh mặt, nghiến răng gằn từng chữ.“Mẹ kiếp, trăm lần tao cũng nói lại được, lũ chúng mày là bọn lính phế vật, dùng tiền của bọn tao nuôi lũ chó đẻ chúng mày thật phí cả của…”Gã còn chưa nói xong đã bị Cận Thời Xuyên túm cổ áo lại, dáng vẻ này ngay cả Lục Phương Kỳ vẫn chưa từng thấy lần nào, là cáu tiết thật rồi.“Nói! Có gan thì nói thêm một từ nữa đi!”Rõ ràng gã đàn ông bị Cận Thời Xuyên dọa sợ, hơi rượu bay đi mất một phần nhưng đồng thời cũng ý thức được đội lính phòng cháy chữa cháy này không dám đánh người trước hàng trăm cặp mặt đang đổ dồn vào thế này nên mặc dù không hùng hổ như vừa nãy nữa nhưng vẫn to họng “Sao? Muốn đánh tao à! Đánh đi! Hôm nay tao cứ chửi chết chúng mày đấy, để xem lũ vô dụng bọn mày đứa nào dám đánh tao!”Lục Phương Kỳ vừa nghe liền nghĩ thế là hết. Ai dè, thình lình, một cái túi từ đâu bay tới, giáng thằng vào đầu gã đàn ông kia. Cận Thời Xuyên lập tức thả tay ra, gã đàn ông ngã vật xuống giọng nói trong trẻo, lạnh lùng cất lên “Lính chữa cháy không dám đánh ông, bà đây dám.”Tác giả có lời muốn nóiLai Lai nhà chúng ta mỹ nhân cứu anh hùng kìa ~ ha ha ha ~ Vụ việc tệ hại lần này là chuyện có thật ngoài đời, chỉ có điều không có đội trưởng Cận và Lai Lai đầy khí phách nhà chúng ta thôi.
truyện thời gian như hẹn