vợ ơi đừng đi

Vợ ơi, đừng đi nữa! Anh sai rồi! Chương 5. Chương trước Chương tiếp. Chương 5: Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên ngắt ngang màn giới thiệu của Dương Họa Y. Nhan Từ Khuynh lấy điện thoại di động ra, nhíu mày. Vợ Ơi Chào Em. Chương 57: Cầu hôn. Vợ Ơi Chào Em Chương 57: Cầu hôn. rất đông người, Tô Nhạc đi phía trước, Ngụy Sở đẩy xe hàng đi theo phía sau, xuyên qua một loạt kệ hàng. Loại khoai tây chiên này mới ra, mua về ăn thử. đừng tưởng cậu có đại thần làm chỗ 801 Lượt thích, 27 Bình luận. Video TikTok từ Siêu Nhân Huy 📍📍 (@huyzoe2o.6): "Vợ ơi chưa ngủ à =)) đừng xem nữa ngủ sớm đi nha mai mà đi học ^^ #xuhuong #xuhuongtiktok #huyzoe #tiktok #foryou #fyp #xyzcba #fypシ #xh #VaCaiKet". nhạc nền - 𝙌𝙪𝙚𝙚𝙣𝙉🎶. Vay Tiền Online Me. Thời gian Lộc Tang Tang hẹn Đoạn Kính Hoài đến cục dân chính, trước đó một ngày, là sinh nhật Giản Minh Đường. Hôm sinh nhật, Giản Minh Đường mời tất cả bạn bè chơi từ nhỏ và đi học cùng mở party, Lộc Tang Tang có trong số đó, cùng ngày, cô ngồi xe Nguyễn Phái Khiết đến dự tiệc. "Cho nên nói anh ấy vốn dĩ không muốn ly hôn hả?" Nguyễn Phái Khiết vừa lái xe vừa nhiều chuyện, "Đây không giống phong cách Đoạn Kính Hoài chút nào." Lộc Tang Tang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Phải không. . . Tớ cũng cho rằng khi tớ đề nghị ly hôn, anh ấy sẽ rất gấp gáp kéo tớ tới cục dân chính." "Anh ấy nói chỉ cần cậu." Nguyễn Phái Khiết lườm cô, "Tớ nói nè, anh ấy không thích cậu thật chứ?" Lộc Tang Tang cười nhẹ, "Tớ không biết." "Vậy cậu vẫn thích anh ấy hả?" Lộc Tang Tang lập tức im lặng. "Một người khi đã động lòng đều nhất định muốn cân bằng, đổi lại là tớ, nếu yêu một người không yêu mình, tớ sẽ lùi bước ngay lập tức, tớ không chịu nổi ấm ức, dù chỉ một chút." Nguyễn Phái Khiết thở dài, "Tang Tang, tớ ủng hộ cậu ly hôn, trước khi cậu kết hôn tớ đã nói với cậu, người dầu muối không ăn như Đoạn Kính Hoài chẳng có gì tốt cả, lúc đó cậu còn không quan tâm." "Khi ấy tớ quan tâm làm gì, tớ quản anh ấy. . ." "Đó, bây giờ động lòng rồi mới thấy vấn đề." Lộc Tang Tang bực bội lấy điện thoại di động ra, "Vấn đề gì mà vấn đề, sắp ly hôn rồi, tớ không muốn ngày nào cũng bất an." "Nói đúng lắm, Lộc đại tiểu thư của chúng ta không phải là oán phụ." . . . Hai người nhanh chóng lái xe tới địa chỉ Giản Minh Đường gửi, bởi vì anh ta không mở party ở nhà mình. Tất cả mọi người đều quen biết, đi đến đâu Lộc Tang Tang cũng nhận được lời chào hỏi. Sau đó các cô gặp Đoạn Kính Hành, Nguyễn Phái Khiết lên tiếng chào trước, "Anh Kính Hành." Đoạn Kính Hành gật đầu chào lại, "Hai em tới rồi." "Dạ, Giản Minh Đường bày trò gì thế này, party sinh nhật mà con gái ít đến thảm thương." Đoạn Kính Hành cười đáp "Anh ấy mới có bạn gái, party là bạn gái tổ chức đấy." "Thế ạ" Để em xem bạn gái anh ấy trông thế nào." Nguyễn Phái Khiết nói xong, Lộc Tang Tang đúng lúc nhìn thấy Lộc Sương và Lộc Thừa ở cách đó không xa, người đến hôm nay quả không ít. . . Cô nhìn khắp nơi, không biết Đoạn Kính Hoài có đến không. "Anh ở bên trong." Đột nhiên, Đoạn Kính Hành nói như thế. Lộc Tang Tang ngây người một lát, cô vô thức phản bác, "Tôi không tìm anh ấy." Đoạn Kính Hành nhướng mày, "Vậy em đang tìm ai?" "Tôi tìm, tôi tìm Dương Nhâm Hi!" Lộc Tang Tang đi lướt qua Đoạn Kính Hành, miệng thì thầm "Chẳng phải nghệ thuật gia đại tài của chúng ta nói sẽ tới à? Sao cả bóng dáng cũng không thấy?" Nguyễn Phái Khiết vội vàng đuổi theo, "Anh Kính Hành, em đi trước." "Được rồi, đi đi." ** Một lát sau đến giờ nhập tiệc, Giản Minh Đường và cô bạn gái nhỏ bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người. Lộc Tang Tang đi lòng vòng ngoài hành lang đã trở lại, cô phát hiện bên trong không còn thừa mấy vị trí. Đưa mắt nhìn chỗ trống kế bên Đoạn Kính Hoài một cái, cô rất tự nhiên chọn một chỗ khác. "Này, này, Tang Tang à, chỗ của em ở đây, chỗ kia của Nhâm Hi." "?" Giản Minh Đường kéo cô ngồi xuống cạnh Đoạn Kính Hoài, Lộc Tang Tang níu tay áo anh ta, dùng ánh mắt chất vấn. Giản Mình Đường cười đen tối rồi nhỏ giọng nói "Chỗ ngồi được sắp xếp từ trước, lúc đó anh không biết hai người sẽ ly hôn." Lộc Tang Tang gằng giọng, "Party của Tổng thống à? Ngay cả chỗ ngồi cũng không đổi được!" "Ha? Không phải không phải. . . Em cứ ngồi trước đi." Giản Minh Đường kéo tay cô ra, "Đừng níu níu kéo kéo, bạn gái anh thấy bây giờ, cô ấy ghen đấy." Lộc Tang Tang " . . ." Níu em gái anh! Tất cả mọi người đang nhìn, cuối cùng Lộc Tang Tang chỉ có thể ngồi đây. Cô không nhìn Đoạn Kính Hoài, song cô vẫn cảm nhận được hơi thở anh, còn có ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang, cô âm thầm bực bội, dứt khoát cầm nĩa lên ăn gì đó. "Cảm ơn mọi người đã đến party sinh nhật của tôi, tối nay mọi người cứ ăn uống thoải mái, đợi lát nữa chúng ta cùng ra ngoài chơi. . ." Giản Minh Đường đứng tại vị trí trung tâm, bắt đầu khai mạc party sinh nhật của mình. Cái này ăn không tệ nha, lát nữa phải hỏi Giản Minh Đường ai làm món bánh ngọt này mới được. Nghĩ như vậy, cô định đứng dậy lấy thêm một miếng nữa, kết quả chưa kịp đứng lên thì người bên cạnh đã đẩy một đĩa giống như đúc sang. Lộc Tang Tang quay đầu nhìn lại, tay Đoạn Kính Hoài vừa rời khỏi đĩa bánh ngọt kia, anh nói "Em ăn đi." Lộc Tang Tang ". . . Tôi vừa ăn rồi." "Chẳng phải em muốn ăn nữa à?" Lộc Tang Tang nghi ngờ nhìn anh một cái, mẹ nó, anh biết thuật đọc tâm à?! Cô kiên quyết đẩy đĩa bánh ngọt về phía anh, "Không ăn, béo." Đoạn Kính Hoài ừ một tiếng, không ép nữa. "Mọi người ơi mọi người ơi, chúng ta kính thọ tinh một ly nào." "Được được." Mọi người đứng dậy cụng ly. Đoạn Kính Hoài cũng cầm ly champagne lên, có điều Lộc Tang Tang nghĩ đại khái anh chỉ làm ra vẻ, không uống thật. Nâng ly chúc mừng xong chính là thời điểm thổi nến cắt bánh kem các loại, Giản Minh Đường và bạn gái ngọt ngọt ngào ngào rải cẩu lương cho mọi người, Lộc Tang Tang cười ha hả ngồi xem. "Dương Nhâm Hi đến rồi! Ôi chao, nghệ thuật gia, sao giờ này cậu mới đến!" "Đúng thế đúng thế, bọn anh cắt bánh kem rồi." "Ngại quá, công việc kết thúc muộn một chút." Dương Nhâm Hi đi đến, "Nhưng có đến trễ đâu, mọi người còn chưa nhập tiệc mà." "Không được, đến trễ nhất định phải phạt, cậu uống được được mấy ly, tự cậu quyết định đi." "Được được được, tôi biết rồi, tôi tự giác lắm." Nói xong, Dương Nhâm Hi đi thẳng đến sau lưng Lộc Tang Tang, anh vừa nói chuyện với người bên cạnh vừa chạm vào vai Lộc Tang Tang. Lộc Tang Tang quay đầu lại nhìn một cái, sau đó cô hết sức tự nhiên bưng ly nước ấm trước mặt mình đưa cho anh. Dương Nhâm Hi nhận lấy uống vài ngụm, "Cậu đến lúc nào?" Lộc Tang Tang "Tớ đến cùng Phái Khiết, từ sớm rồi." "Ờ." Dương Nhâm Hi trả ly nước lại cho cô, "Tớ đi chào Giản Minh Đường đã." "Trước khi uống rượu thì kiếm gì ăn đi nghệ thuật gia." "Thần kinh. . ." Dương Nhâm Hi cười mắng, "Cậu tự quản mình cho tốt đi." Nhất cử nhất động, nói lên tất cả. Cảm giác quen thuộc và ăn ý dường như đã ăn sâu vào xương tủy. Đoạn Kính Hoài thu hồi ánh mắt, sau đó uống cạn ly Champagne trước mặt. Đúng lúc đuôi mắt Lộc Tang Tang lướt qua chỗ anh, vừa rồi cô cho rằng anh chỉ làm dáng một chút khi mọi người nâng ly chúc mừng, không ngờ bây giờ anh uống thật. Chẳng phải anh từng nói uống rượu hại thân, đánh chết cũng không uống sao? "Uống một ly đi." Đột nhiên, Đoạn Kính Hoài đề nghị. Lộc Tang Tang kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh, "Tôi?" Đoạn Kính Hoài rót thêm rượu cho mình, "Trước đây không chịu uống rượu với em, bây giờ đền bù." Lộc Tang Tang ". . ." Đoạn Kính Hoài cụp mắt rồi cầm ly rượu lên. Lộc Tang Tang sững sờ nhìn anh vài giây, "Anh biết uống hả?" "Không thử làm sao biết được." Đoạn Kính Hoài đưa ly đến chạm vào ly cô một cái, sau đó uống cạn một lần nữa. "Này. . . Nào có ai uống rượu như anh chứ." Đoạn Kính Hoài nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt, "Vậy em dạy anh đi." Con người vốn tự kiềm chế bản thân lại lộ ra ánh mắt mơ màng vì say, vừa yên tĩnh vừa ướt át, tuyệt đối không giống anh khi bình thường. Tim Lộc Tang Tang đập như trống, cô cảm thấy người này rất có vấn đề. "Theo tôi thấy anh không nên uống rượu, chẳng phải bác sĩ không được tùy tiện uống rượu sao? Lỡ say sẽ tổn hại đến hình tượng của anh đấy." Đoạn Kính Hoài thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc ly đế cao trước mặt, "Không cần nhiều quy tắc như vậy. . ." Lộc Tang Tang "?" Mẹ nó, đây đều là mấy câu cửa miệng của anh đấy. Hôm nay tuy là sinh nhật Giản Minh Đường, thế nhưng Lộc Tang Tang và Đoạn Kính Hoài vẫn thu hút sự chú của mọi người. Tất cả mọi người đều biết hai người sắp ly hôn, hơn nữa sau khi ly hôn cả hai sẽ có cuộc sống riêng của mình. Đàng trai vẫn bình tĩnh như cũ, công việc thế nào thì làm thế ấy. Còn đàng gái thì càng cởi mở, chưa ly hôn đã chơi hết mình, nói không chừng đã quen bạn trai nhỏ rồi cũng nên. Quả nhiên, nam không yêu nữ không thương, hôn nhân không thể bền lâu. Có điều chuyện này cũng bình thường mà thôi, trong thế giới của bọn họ, hôn nhân có được bao nhiêu tình cảm chứ. Hơn nữa mọi người đều hiểu rõ con người Đoạn Kính Hoài, lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể thật sự thích ai. "Đoạn Kính Hoài đang uống rượu phải không?" Cách đó không xa, có người ngạc nhiên hỏi người bên cạnh. Nghe thế người bên cạnh cũng nhìn lại, "Đúng rồi." "Trời đất. . . Hiếm lắm mới thấy anh ấy uống rượu." "Đây là lần đầu tiên tôi thấy đó, chẳng phải anh ấy không uống rượu sao?" "Không biết. . . Không được, tôi phải đến mời anh ấy một ly." Nói xong, người nọ đứng lên đi về phía anh. Lộc Tang Tang trơ mắt nhìn Đoạn Kính Hoài tiếp rượu hết người này đến người kia, ngay từ lúc người đầu tiên đến, cô vốn cho rằng anh sẽ từ chối, ai ngờ ngoài dự đoán, ai tới mời anh cũng đồng ý. Tiếp theo, đại khái mọi người đều cảm thấy mới lạ, cả đám tới đây tham gia náo nhiệt, còn anh, ai đến cũng không từ chối. "Có phải anh ấy điên rồi không?" Một lát sau, Nguyễn Phái Khiết đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi. Lộc Tang Tang một lòng ăn bánh ngọt trước mặt, "Bình thường tớ uống rượu sao không thấy cậu hỏi tớ như vậy?" "Sao anh ấy có thể so với cậu? Đồ sâu rượu." ". . ." Hôm nay, Đoạn Kính Hoài thật "Bình dị dễ gần", nhiều người vây quanh anh như thế, cười cười nói nói, còn kính rượu anh, anh vẫn để mặc bọn họ. Quan sát một lát, chẳng hiểu sao Lộc Tang Tang vô cùng bực bội, vì thế cô đứng dậy đi ra ngoài "Tớ ra ngoài đi dạo một chút." Nguyễn Phái Khiết cũng đứng lên, "Này, chờ tớ với." Trong sân vườn tiệc sinh nhật Giản Minh Đường có một hồ bơi rất lớn, xung quanh hồ bơi chất đầy mấy thứ lòe loẹt. Lộc Tang Tang và Nguyễn Phái Khiết đi dạo một lát thì muốn trở về uống nước, kết quả vừa đi vào cô đã thấy Đoạn Kinh Hoài thẳng lưng ngồi ở chỗ của mình, anh cúi đầu, không thấy được vẻ mặt. Mọi người không còn vây xung quanh anh nữa mà đang tụm năm tụm ba trò chuyện, cực kỳ náo nhiệt. Lộc Tang Tang đánh giá anh, cô thầm nghĩ không phải người này say chết rồi chứ? Cô đi đến chỗ của mình rồi ngồi xuống, sau khi do dự, cuối cùng nể chút tình cảm vợ chồng bấy lâu nay, cô cúi đầu nhìn mặt anh. "Này, anh không sao chứ?" Không đáp lại cô. Thấy anh nhắm mắt, Lộc Tang Tang hỏi tiếp "Anh say hay là - Ôi!" Đột nhiên Đoạn Kính Hoài mở mắt, anh đưa tay giữ chặt cổ tay cô. Anh dùng rất nhiều sức, cho nên Lộc Tang Tang giật nảy mình, mọi người xung quanh cũng bị tiếng hô của Lộc Tang Tang thu hút. Đến khi nhìn thấy đôi vợ chồng sắp ly hôn tay trong tay, mọi người đều bày ra vẻ mặt khác nhau. . . Lộc Tang Tang cười khan vài tiếng rồi nói với mọi người "Anh ấy, dường như anh ấy hơi say." "Anh không say." Đoạn Kính Hoài bỗng lên tiếng trả lời. "Hả. . . vậy anh buông tôi ra trước đi." "Em muốn đi đâu?" Đoạn Kính Hoài kéo cô lại gần một chút, sau đó anh nói nhỏ "Tang Tang, em muốn đi đâu?" Lộc Tang Tang không hiểu, cô ngẩng đầu nhìn đám bạn càng không hiểu bên cạnh, "Tôi cảm thấy anh ấy uống nhiều quá rồi. . ." Có người cười nói giỡn "Tang Tang, chuyện hai người ly hôn không phải nói đùa chứ? Ngọt ngào như vậy mà." Lộc Tang Tang liếc người nọ một cái, "Ăn nói bậy bạ, ngày mai chúng tôi sẽ ly hôn được chưa." "Không được. . ." Lộc Tang Tang ngây ngẩn cả người, cô quay đầu nhìn người vừa nói chuyện bên cạnh. Người nọ cũng ngẩng đầu chớp mắt, ánh mắt từ từ đỏ lên, không giống đỏ ngầu vì giận, mà giống như con nít sắp khóc vì không được cho kẹo. . . Lộc Tang Tang ngây người, mọi người xung quanh cũng ngây người. Đoạn Kính Hoài vẫn kéo tay cô như cũ, môi anh khẽ run, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào, "Tang Tang, đừng đi được không?" Hôm nay trời mưa nên mình lại viết bài review Vợ ơi đừng đi của tác giả L** M**** T*** các bạn hãy theo dõi nhé. Mình tin đây là bộ truyện hay đó nha. Văn Án 1 LTT lấy chồng sớm, cô gả cho bác sĩ Đoạn khoa chỉnh hình. Bác sĩ Đoạn có truyền thống bảo thủ, mặt mày nghiêm nghị, rất biết cách dạy dỗ người ta. “LTT, ăn không nói ngủ không nói.” “LTT, bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra.” Lời ăn tiếng nói hàng ngày LTT bị quản thúc nghiêm ngặt, khổ không thể tả —— “Khen anh nấu ăn ngon được không?” “Khen anh đẹp trai cũng không được?” “Được thôi! Em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa! Được chưa?!” Bác sĩ Đoạn sửng sốt một chút, lông mày hơi nhíu, “Cái này thì không được.” Vào hôm LTT quyết định ly hôn với Đoạn K Hoài, tất cả bạn bè thân thích ở Nam Phương đều đến ngăn cản. Duy chỉ có Đoạn K H là mặt không đổi sắc, phẫu thuật thuận lợi, công việc thuận lợi. Mọi người đều cảm thán, đây quả là một cuộc hôn nhân nữ không yêu, nam không thương. Nhưng ai có ngờ được trước một ngày đi đến cục dân chính, bác sĩ Đoạn không rượu không chè lại uống đến say mèm ở trước mặt mọi người. Mắt anh đỏ ngầu lôi kéo tay vợ mình, nói đi nói lại chỉ có một câu TT, đừng đi có được không? Tác giả truyện tranh & Bác sĩ khoa chỉnh hình. Nội dung chính “Đô thị tình yêu hôn nhân, ngọt văn. Review Vợ ơi đừng đi Năm 17 tuổi, Tang Tang ko mặt mũi căng băng rôn theo đuổi Đ K Hành, viết thư tình rồi làm cái đuôi của người ta cô cũng làm luôn. Tất cả những việc ko mặt mũi đó đều bị Đ K Hoài nhìn thấy hết. Nhưng Tang Tang chưa theo đuổi được Đ K Hành thì đã lên giường đúng nghĩa đen nhé với Đ K Hoài trong 1 lần cả 2 say rượu. Vì thể diện của LTT mà Đ K Hoài bị ông nội anh bắt a đính hôn chịu trách nhiệm với cô. 2 người vốn dĩ chẳng liên quan lại bị buộc vào nhau bởi trách nhiệm, sự việc xảy ra rồi họ vẫn sống như cũ chẳng quan tâm hay bồi đắp tình cảm gì với nhau hết. Đính hôn xong Đ K Hoài bỏ lại L Tang T đi du học 5 năm, đến khi về rồi kết hôn a lại bỏ mặc cô suốt nửa năm để đi HongKong tập huấn. Suốt nửa năm đó 2 người ko hề liên lạc với nhau dù là 1 cái tin nhắn, thời điểm truyện bắt đầu là khi Đ K Hoài từ HongKong trở về, 2 vc mới bắt đầu sống chung 1 nhà. Đ K Hoài giống như lạnh lùng vô cảm nhưng sống với L T Tang tuỳ hứng lại rất “hoà hợp”, 2 người đều có việc riêng của mình và ko muốn can dự vào việc của đối phương. Lúc đọc đoạn này mình ko thích L K H lắm đâu, còn nghĩ xem a kiêu ngạo đến đâu thì cũng sớm bị vả mặt thôi . 2 người họ duy trì cuộc sống như vậy 1 thời gian, nhiều nhân tố xảy ra làm 2 người nhận ra tình cảm với đối phương nhưng lại giữ kín trong lòng. Cho đến 1 hôm TT nghe được chính K Hoài nổi cáu với mẹ a khi bị thúc giục sinh con. A nói a ko muốn có con, a nói đã bắt ép kết hôn rồi lại muốn ép luôn cả sinh con nữa ư? Đoạn này Đ K Hoài cố tình nói thế vì để mẹ a nghĩ quan điểm ko muốn sinh con là do anh chứ ko phải L T Tang, cũng để bà ko đi tìm cô gây áp lực cho cô. Ây da nhưng T T lại ko biết nguyên nhân, chỉ thấy mình và ĐKHđúng là chẳng có gì ngoài trách nhiệm. Sau đó mẹ TT bị tai nạn, cô quyết định sẽ buông mọi thứ, quyền thừa kế, công việc trong công ty, những mối quan hệ người nhà vốn ko coi mẹ con cô ra gì và cả cuộc hôn nhân với Đ K Hoài. Từ đây là quá trình truy thê của anh Đoạn và độc giả bị rắc cẩu lương nha mn, mn nhảy hố để xem a Đoạn từng bước bị vả mặt như nào nhé. Cuộc sống nhẹ nhàng của Dũng cứ thế tiếp tục, hàng ngày đi làm và "tăng ca" với cả ba cô gái đồng nghiệp. Hắn cũng dành thời gian để đến phòng tập gym, cơ thể khỏe mạnh săn chắc càng thu hút phái đẹp nhiều hơn. Tuy vậy Dũng vẫn không quan tâm tới một ai ngoài nhu cầu tình dục, bởi hắn đang có một kế hoạch."Anh quyết định nghỉ việc thật sao?" Vân luyến tiếc hỏi dù bản thân sẽ ngồi vào vị trí mà Dũng để lại."Ừ! Anh có việc phải trở về nhà. Khi nào rảnh anh lại xuống thăm."Dũng quyết định nghỉ việc sau ba năm xa nhà, hắn sẽ trở lại thành phố làm lại từ đầu. Hôm nay là buổi làm việc cuối của hắn, mọi người về sớm để làm một bữa tiệc chia tay nho nhỏ."Anh có việc về trước, mọi người cứ tiếp tục nhé!" Hùng nói khi tăng một ở nhà hàng kết người còn lại nhìn nhau đầy dâm ý. Chọn một khách sạn kín đáo, Dũng đưa ba người vào và tiếp tục bữa tiệc.***Trở về thành phố, Dũng lập một công ty quảng cáo nhỏ. Nhưng với tài năng và sự chuẩn bị kĩ càng khi còn làm cho Hùng, công ty của Dũng phát triển mạnh mẽ sau một năm hoạt động. Không chỉ riêng lĩnh vực quảng cáo, Dũng còn âm thầm đầu tư vào chứng khoán và bất động sản nên nhanh chóng lấy lại được vị thế cũng như tiền bạc như lúc rất giận vì vợ đã phản bội, nhưng khi hoan lạc với các cô gái đồng nghiệp trước đây Dũng nhận ra một điều rằng để mất vợ là do lỗi của chính mình. Các cô gái kia thiếu thốn tình dục nên dễ dàng đến với hắn, nếu hắn buông lời ngon ngọt dụ dỗ thì có lẽ họ cũng giống Phượng, từ bỏ người đàn ông của họ. Nhớ lại những năm tháng còn là vợ chồng, hắn chỉ đáp ứng tình dục cho Phượng một hai lần mỗi tuần. Cứ nghĩ rằng mình chung thủy thì vợ cũng thế mà đâu biết được rằng tuần suất ít ỏi như vậy chẳng thấm vào đâu so với độ tuổi sung mãn của Phượng. Suy nghĩ rất nhiều và Dũng quyết định, thay vì căm ghét thì hắn sẽ giành lại vợ từ tay gã kia...."Alo...mẹ mất rồi anh Dũng ơi..." Người em trai gọi thông báo cho về nhà sau bốn năm cách biệt trong không khí đau buồn nhưng Dũng vẫn được người nhà chào đón niềm nở. Hắn không ngờ rằng mẹ đã giữ kín chuyện tội lỗi năm xưa hắn đã gây ra cho Hoàng còn cảm thấy hổ thẹn và không dám gặp mặt con gái, nhưng suốt mấy ngày tang lễ mà không thấy Hoàng Yến làm Dũng không khỏi lo lắng."Em có thấy con gái anh đâu không Mạnh?" Dũng hỏi cậu em em trai nhìn Dũng, thở dài rồi nói "Thiệt tình! Em không biết vì sao anh không về thăm con bé. Từ khi anh bỏ đi, Hoàng Yến ở nhà ông bà nội được vài ngày rồi cũng bỏ đi vì cãi chuyện gì đó với bà nội. Hỏi thì cả hai bà cháu đều không nói, bà nội càng chửi, cháu càng cãi lại rồi không ai nhìn mặt ai, cho tới lúc sắp mất bà còn dặn rằng không được cho con bé tới đám tang của bà nên..."Mạnh nói tiếp "Con gái anh không chịu về ở với bà nên em đành đưa con bé tới quán cơm của vợ em, dọn cái gác cho nó ăn ngủ ở đó luôn. Đúng là cha nào con nấy, con bé không chịu lấy bất cứ cái gì của người khác cho, chỉ nhận lương từ việc phụ quán cho tới giờ."Dũng cảm thấy bản thân mình thật vô tâm, hắn định khi nào đưa tiễn mẹ xong sẽ đi tìm con gái."Em mệt quá, chắc về nghỉ một lát rồi tối em qua..." Hiền, vợ của Mạnh xin phép hai anh em."Ừ, em về nghỉ đi!"Dũng nhìn gương mặt mệt mỏi của em dâu nhưng vẫn duyên dáng, cộng thêm thân hình nuột nà gái một con nên dương vật bí bách của hắn ngóc đầu dậy dù đang trong không khí tang tóc."Anh mệt thì cũng đi nghỉ đi..." Mạnh nói với một lát nữa rồi Dũng cũng lên lầu tìm phòng nghỉ, nhưng xui xẻo thế nào mà mọi phòng đều có người. Dũng muốn ở một mình cho yên tĩnh, nhớ tới phòng thờ ở tầng trên cùng nên hắn tìm tới."Quái!" Dũng buột miệng nói khi mở cửa không là phòng thờ nên không ai khóa cửa làm gì. Hắn nhớ rằng phòng này chỉ có hai chiếc chìa khóa do mẹ và hắn mỗi người giữ một chiếc, thấy khó hiểu nên Dũng lấy chìa khóa của mình mở trong có một người đang nằm ngủ, là Hiền, em dâu của hắn. Bên cạnh còn có chiếc chìa khóa còn lại của phòng này, Dũng đoán là mẹ hắn đã đưa lại cho Hiền nên cô nàng mở phòng này để nghỉ luôn chứ không về nhà. Hắn bước vào trong và im lặng ngồi xuống bên cạnh Hiền, khẽ nuốt nước miếng khi bờ ngực của cô em dâu đang phập phồng theo từng nhịp tay của Dũng cứ nắm vào rồi duỗi ra mà không dám đặt lên bờ ngực kia. Ngắm một lúc rồi đứng lên đi tới cửa, dù rất ham muốn nhưng Dũng không dám làm liều. Nhưng chưa kịp khép cửa thì có tiếng của Hiền nói vọng ra."Ủa...anh Dũng hả?""À...ừ, anh tưởng không có ai nên định vào nghỉ một lát... Thôi em ngủ tiếp đi!"Dũng mừng rơn vì lúc nãy kìm nén được máu liều. Hắn đâu có biết rằng Hiền chưa ngủ, khi nghe thấy tiếng khóa cửa được mở ra nàng đã định lên tiếng vì bất ngờ, nhưng nhớ lại lời của mẹ chồng nói khi giao chìa khóa phòng thờ cho nàng rằng chiếc còn lại Dũng đang giữ. Lúc đó không hiểu thế nào mà nàng lại giả vờ ngủ tiếp, rồi cảm nhận được anh chồng của mình đang xoi từng ngóc ngách trên cơ thể khiến nàng cũng xao động trong lòng."Hay là...hay là anh cứ nghỉ ở đây cũng được, bên dưới ồn ào lắm." Hiền hí hửng quay lại nằm ngay bên cạnh em dâu nhưng cố làm bộ mặt vô cảm, cả hai im lặng không nói. Nghĩ mãi mà không có cách gì để bắt chuyện, Dũng nhìn qua cô em dâu đang nhắm mắt cố ngủ, hắn làm liều"Em gối đầu lên tay anh cho dễ ngủ này..."Dũng nói xong mới thấy mình hồ đồ, nhưng Hiền nói một câu làm hắn hứng khởi hẳn lên"Ai thấy thì không hay đâu anh..."Dũng liền bật dậy đi tới bấm chốt khóa cửa rồi quay lại nằm bên cạnh Hiền."Giờ không còn ai mở cửa được nữa..." Dũng vừa nói vừa đưa tay tới cho Hiền gác đầu ngượng ngùng nhưng rồi cũng miễn cưỡng nằm im bên cạnh hắn. Thấy cô em dâu không phản ứng, Dũng biết nàng đã bật đèn xanh, không ngần ngại đưa tay lên tóm lấy quả bưởi căng tròn của Hiền."Ứ...anh làm gì vậy...!" Hiền bất ngờ nên đẩy tay Dũng liền chồm tới nằm đèn lên người Hiền rồi hôn ngấu nghiến vào bờ môi ngọt lịm, không để nàng lên tiếng chống cự. Hiền ngọ ngoạy xoay đầu liên tục nhưng không thoát được cái miệng của Dũng, môi nàng cứ bị môi hắn chiếm lấy không rời. Giãy giụa một lát không được nên Hiền nằm im, mắt nhắm chặt vì hai quả bưởi đang bị tay Dũng tóm có vẻ êm xuôi, Dũng rời môi Hiền ra rồi hôn dần xuống cổ nàng, tay vẫn không ngừng xoa nắn bầu ngực của cô em dâu, còn chân hắn đang tách hai chân đang khép chặt của Hiền ra rồi chen vào giữa. Dương vật cứng ngắt trong quần đè lên bờ mu mềm mại của nàng, cách vài lớp vải nhưng trong tình huống vụng trộm thế này vẫn kích thích cực không la lối chống cự mà chỉ có tiếng thở mạnh vang lên. Dũng tốc áo của nàng lên tận cổ, miệng liền ngoạm lấy quả bưởi ngon tuyệt vừa hiện ra."Ưm..." Hiền đưa tay lên miệng ngăn tiếng rên sung mút một lúc lâu làm em dâu đờ đẫn vì sướng, Dũng đưa tay xuống cạp quần của nàng. Nhưng dường như con chút lý trí, Hiền ngồi dậy đẩy Dũng ra thật mạnh, nàng không nói gì mà chỉnh lại áo quần rồi bỏ đi."Em về nhà nghỉ, anh cứ ở đây tự nhiên...!" Hiền nói rồi khép tiếc nhìn em dâu rời đi nhưng Dũng biết vẫn còn cơ hội, hắn nằm luôn tại đó nghỉ ngày sau, lo hậu sự cho mẹ xong Dũng mới đi tìm Hoàng Yến. Quán cơm cách khá xa nhà của vợ chồng Mạnh, ban ngày Hiền đến bán tới chiều thì về nhà, còn ban đêm Hoàng Yến ở đó một mình. Đứng trước cánh cửa sắt khép hờ, Dũng tiến lại nhòm vào trong. Hiền đang dọn dẹp chuẩn bị để ngày mai bán lại, ngại ngùng khi thấy Dũng đứng bên ngoài nhưng rồi cũng tới mở cửa mời hắn vào."Anh tới tìm Hoàng Yến..." Dũng nói."Dạ... Con bé đi chơi với lớp vài ngày nữa mới về, anh vào trong ngồi chơi..." Hiền đáp lại và lấy nước mời em dâu duyên dáng làm Dũng nhớ lại hôm trước, trong quán chỉ có hai người nên hắn liều lĩnh lần nữa."Cảm ơn em đã chăm sóc con anh bấy lâu nay, anh không biết phải đền đáp thế nào..." Dũng nói trong khi tay hắn đã nắm lấy bàn tay mềm mại của cố rụt tay lại nhưng không được, nàng đỏ mặt nói "Dạ có gì to tát đâu anh, con bé tự túc mọi thứ, có thiếu thốn cũng không xin hay nhận cái gì của ai..."Dũng được đà làm tới, hắn kéo Hiền ngồi lên đùi mình rồi hôn lên môi nàng."Ưm...anh...cửa..." Hiền cố hớn hở bước đến kéo cửa sắt khóa luôn ở bên trong rồi quay trở lại với cô em dâu. Tiếp tục chỗ dang dở bữa trước, đẩy Hiền chống tay lên bàn ăn dành cho khách, còn hắn đứng phía sau tuột quần của nàng xuống ngang đùi. Âm hộ của Hiền đã ẩm ướt nên Dũng cầm dương vật đẩy vào luôn."Aa..." Hiền sung sướng thốt lên khi thứ to lớn kia tách người nàng ra rồi chui như Dũng trước đây, em trai hắn khá nhạt nhẽo trong chuyện vợ chồng, Mạnh chỉ miễn cưỡng làm cho xong nhiệm vụ. Tồn đọng lâu ngày nên Hiền đã buông thả bản thân với anh chồng điển trai và phong sướng với từng cú thúc mạnh mẽ của Dũng, Hiền gục người lên bàn vì chưa bao giờ có được cảm giác tột đỉnh như thế này. Chồng của nàng chỉ qua loa với một tư thế truyền thống suốt mười mấy năm nay. Âm đạo nàng co tắt từng cơn khi khoái cảm dâng trào."Á...ưm..." Hiền phải tự cắn vào tay để ngăn tiếng la của chính dừng lại vuốt ve bờ mông căng tròn của em dâu sau gần chục phút dập như vũ bão, hắn cũng thấm mệt nhưng vẫn kìm lại không xuất tinh, cố để dành lại chiến thêm hiệp nữa với mục đích làm cho cô em dâu mê mệt khúc thịt của mình."Hình như lúc nãy em nói anh ngồi chơi..." Dũng khi bắt gặp ánh mặt e thẹn của chiếc ghế tới và ngồi xuống cạnh bàn giống như ngồi ăn cơm, Dũng cầm dương vật to lớn vẫn cứng ngắt chỉa lên như ra hiệu. Hiền hiểu ý quay lưng về phía Dũng rồi ngồi lên đùi hắn, dương vật tiếp tục chui vào cửa động ướt đẫm dâm thủy. Nàng từ từ hạ người xuống cho tới khi ngồi hẳn trên đùi hắn, dương vật của anh chồng đã nằm trọn trong người vật mới lạ và tư thế mới lạ, Hiền sung sướng bất tận khi bầu ngực căng mọng lại nằm trọn trong tay Dũng, nàng khép chân thật chặt như muốn nuốt luôn khúc thịt kia vào trong tử cung mình. Hiền nhẹ nhàng chuyển động mông tròn, âm đạo nuốt vào rồi nhả khúc thịt kia ra liên hồi. Khoái cảm tràn tới, nàng nhấp nhổm mạnh hơn, tiếng da thịt chạm nhau vang lên to dần."Ưm..." Hiền cắn chặt răng lên đỉnh lần nữa."A..." Dũng cũng xuất tinh cùng với ngả đầu ra sau tựa vào vai Dũng, mắt lim dim tận hưởng khoái lạc khi âm đạo nàng vẫn còn đang ngậm khúc thịt kia đang thu nhỏ dần."Anh chồng...mất nết..." Hiền nũng nịu với Dũng."Em dâu...hư thân..." Dũng cười đáp ngượng ngùng không dám nhìn hắn nữa nhưng vẫn ngồi im, dương vật hắn vẫn còn trong người nàng. Im lặng một lúc, Hiền ngồi dậy mặc lại quần và không quên dặn dò "Anh...chuyện này đừng để ai biết nhé...!"Dũng mỉm cười gật đầu rồi nói "Em cũng đừng cho Hoàng Yến biết anh có tới đây...anh muốn tạo bất ngờ..."Dũng nói thế nhưng thật ra là vì hắn cũng chưa đủ tự tin để gặp lại con cũng mỉm cười đồng ý, cuộc tình vụng trộm vừa rồi đã giải tỏa được ham muốn kìm nén bấy lâu trong người, nàng không giấu được nụ cười thỏa mãn trên gương mặt dù chỉ còn một mình trong quán....Dũng trở về chuẩn bị cho công việc sắp tới nhưng vẫn trông ngóng con gái. Con bé sống khép kín với người thân nên Hiền cũng không biết rõ tình hình thế nào. Điều đó càng làm cho Dũng lo lắng rằng Hoàng Yến căm ghét hắn, bản thân đã hại đời con gái còn vô trách nhiệm để cô bé sống lẻ loi suốt mấy năm trời, Dũng thấy mình không còn tư cách gì để đối diện với Hoàng đo mãi rồi Dũng cũng quyết định phải gặp lại con bé, hắn chạy tới trước cổng trường của Hoàng Yến chờ đợi. Ngồi lỳ suốt vài tiếng cuối cùng cũng tới giờ tan học, Dũng căng mắt tìm kiếm một bóng hình trong hàng trăm học sinh đang tiến ra. Tuy biết rằng Hoàng Yến sẽ thay đổi rất nhiều, khó nhận ra nhưng Dũng đã để ý rất kỹ và chắc chắn rằng những tà áo dài thướt tha kia không có ai là con gái sinh thưa thớt dần làm Dũng lo lắng, hắn không chờ đợi được nữa nên đi vào trong sân trường tìm kiếm luôn. Nhìn lướt qua sân trường một lượt, Dũng không thấy nữ sinh nào còn ở lại, ngay lúc đó tiếng ồn ào từ bãi giữ xe làm hắn chú ý và tiến chục học sinh cả nam lẫn nữ đứng thành vòng tròn nên Dũng không thấy rõ được ai đang bị vây ở giữa."Đồ nhà quê nghèo rách mà còn chảnh hả mày... Nhà quê còn mồ côi...""Xé áo nó đê..."Roạt..."Á..."... Những tiếng chửi bới nhắm vào một học sinh rồi sau đó là tiếng quần áo bị xé rách cùng tiếng của nữ sinh vang chen mãi mới thấy được cảnh bên trong, một nữ sinh đang ôm cặp trước ngực che chắn cơ thể vì tà áo dài đã bị đám kia xé rách làm đôi, bờ lưng trần phơi bày làm đám con trai hú lên như tinh tinh vào mùa động đực. Đám con gái là thủ phạm xé chiếc áo của nữ sinh kia cũng cười khoái trá rồi lại lao vào cố giật lấy chiếc cặp của cô bé."DỪNG LẠI!" Dũng gầm lên rồi lao năm đủ để Hoàng Yến thay đổi tới mức người khác không phân biệt được, nhưng với Dũng thì khác, hắn nhận thấy cô bé kia rất giống con gái mình bốn năm trước. Ở độ tuổi dậy thì phát triển mạnh mẽ nên con gái hắn sẽ thay đổi nhiều, nhưng là thay đổi nhiều chứ không phải thay đổi hoàn toàn, những đường nét trên gương mặt xinh đẹp kia vẫn còn lưu lại nên một người cha như Dũng hoàn toàn có thể nhận ra đứng chắn ngang với nét mặt giận dữ, đám học sinh thấy có nên nhanh chóng tản ra rồi bỏ đi, để lại hai người bất động nhìn bé đúng là Hoàng Yến, hắn không thay đổi nhiều nên cô bé dễ dàng nhận ra, chỉ là quá bất ngờ nên không phản ứng gì. Còn Dũng đứng lặng im không bước tới thêm, hắn đang dằn vặt lòng mình vì đã để con gái phải khổ sở thế này."B...ba...!" Hoàng Yến khó khăn lên tiếng, cô bé nhào tới ôm chặt Dũng mặc kệ chiếc cặp rơi xuống để lộ ra nửa thân trên trần trụi chỉ còn chiếc áo ngực che run run ôm chặt con gái, đôi mắt của hắn ngấn nước, nước mắt của một người đàn ông. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn cởi áo đang mặc khoác lên cho Hoàng Yến, trên người hắn còn lại chiếc áo thun ba lỗ."Con..." Dũng nói không nên lời vì vẫn còn run run, lúc này với hắn như vừa tìm lại được báu vật vô giá bị mất bấy lên trán con gái rồi lại ôm chặt lấy cô bé."B...ba...mình về đi..."Dũng mỉm cười gật đầu đồng ý, Hoàng Yến nắm tay hắn kéo đi thật nhanh, cô bé muốn tụi kia thấy rằng mình không phải đứa mồ côi. Dũng hiên ngang đi bên cạnh con gái, Hoàng Yến cũng không hề xấu hổ dù vừa bị nhục mạ. Đám học sinh bắt nạt Hoàng Yến vẫn còn tụ tập bên ngoài cổng trường, đang hí hửng bàn chuyện hôm khác chặn đánh cô bé thêm lần nữa thì phải nín bặt vì hai người đang đi ra. Bên cạnh cô gái mà chúng vừa phỉ báng là một gã điển trai và cơ bắp. Dũng siêng năng luyện tập nên có được thân hình vạm vỡ, đủ để uy hiếp tinh thần của đám con trai choai choai, còn vẻ nam tính phong độ của hắn cũng làm hạ hỏa sự ganh ghét với Hoàng Yến trước đó của đám con gái mới dẫn Hoàng Yến lên xe hơi đậu gần đó, chạy tới một đoạn rộng rãi rồi dừng lại. Lúc này Hoàng Yến mới bật khóc và chồm qua ôm chặt hắn, cô bé khóc thật lớn như một đứa trẻ mặc dù lúc nãy bị bắt nạt và xé rách cả áo mà không hề khóc một tiếng."Huu...ba ơi...!"Dũng chỉ ôm chặt và hôn lên trán Hoàng Yến mà không nói gì. Nỗi lo con gái căm ghét hắn đã tan đi khi cô bé đang ôm chặt hắn, nhưng nỗi dằn vặt vì bản thân đã để con gái phải khổ cực lại càng tăng cha con ôm nhau thật lâu, Hoàng Yến cũng đã ngừng khóc mà chỉ còn nấc nhẹ.

vợ ơi đừng đi